BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 373

đi, và những vết nhơ như thế gắn chặt với đời bọn chúng. Cô nghĩ
về cái nhìn khác của giáo viên với con mình, về chuyện chúng được
yêu cầu không đến nhà bạn nữa, chúng sẽ bị cô lập.

Kay quyết định sẽ phải làm điều gì đó bởi cô chưa bao giờ học

được cách sống bị động.

Cô về nhà thì thấy Frankie và Joe đang ngồi túm tụm với nhau

bên chiếc bàn bếp bé tí. Joe và Kay chiếm hai chiếc ghế, khiến
Frankie phải ngồi ghé lên một cái thang gấp đẩy nó lên rất sát
bàn.

“Chiều nay mẹ sẽ ra ngoài”, cô nói rành mạch, biết rằng giọng

mình có vẻ chỉ huy và chắc chắn. “Mọi người đều biết hết việc
mình cần làm rồi chứ?”

Frankie nhìn vào danh sách nhiệm vụ của mình.

“Con không nghĩ mẹ cần phải lôi bọn con từ trường về để làm

mấy việc này đâu ạ.”

“Đúng đấy”, Joe nói khi nhìn vào danh sách của mình. “Hầu

hết bọn này đều đang ở trường. Đằng nào con cũng phải chờ bọn
nó tan học mới nói chuyện với chúng được.”

“Các con”, cô nói, “đừng nói với hai đứa bé nhưng đêm qua mẹ sợ

chết khiếp và hôm nay mẹ cần phải xử lý chuyện này. Mẹ đã gọi
cho cảnh sát và chúng ta phải trở lại vào giờ trà chiều nên các con
cần về đây lúc 4 giờ 30 để gặp mẹ và lên xe buýt”.

Joe chớp mắt với danh sách của mình, nhìn vào mẹ khó hiểu:

“Bọn con biết mẹ sợ mà, mẹ”.

“Ai mà chẳng sợ”, Frankie lẳng lặng nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.