BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 375

không nên hút thuốc ở đây, không gian công cộng mà. Ai đó thậm
chí còn gí đầu thuốc cháy dở vào một chiếc lá giả. Bọn trẻ trong
khu nhà cô sẽ không làm thế. Chúng sẽ bị đuổi.

Cô bấm nút thang máy và bước vào, chọn tầng, quay ra nhìn hai

cánh cửa đóng lại. Trong lúc cầu thang đi lên cô hắng giọng và
vuốt thẳng tóc, nhìn thấy hình phản chiếu của mình trong cửa và
thấy rằng mình vừa già vừa lạc mốt và mệt mỏi, cứ như bốn mươi
năm đến sáu mươi tuổi rồi. Thang máy dừng lại, cánh cửa do dự
một lát rồi mở ra và cô bỗng ước gì mình chưa đến đây.

Đầu tiên Kay nghĩ đây lại là một cái sảnh khác vì nó vừa to vừa

rộng như một cái sân bay.

Một bức tường toàn cửa sổ cao đến hai tầng nhà nhìn xuống

dòng sông, đối diện với biển. Những bức tường còn lại thì sơn màu
vàng cát và hầu như trong phòng không có đồ đạc gì, chỉ có một cái
trường kỷ to. Nhưng rồi cô trông thấy một phụ nữ. Cô ta đang đứng
chênh chếch với cô trong phòng, cách đó mười feet. Đứng ở đó để
chào một người đi từ thang máy ra thì có phần kỳ lạ, chỗ ấy không
phải điểm dừng của mắt bạn. Cô ta muốn người ta phải đảo mắt
tìm mình.

Tóc tẩy trắng, môi hồng, giày cao gót. Cô ta giơ cánh tay vẫy qua

vẫy lại như một đứa trẻ.

“Chào.”

Kay gật đầu và nhìn quanh tìm một người khác.

“Tôi là Crystyl.”

“Được rồi.” Kay không có thời gian cho chuyện quái quỷ này. Cô

chỉ muốn phạm một sai lầm rồi ra ngoài và về nhà hút thuốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.