BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 41

Thomas xuyên qua nghĩa trang để nếu có ai trông thấy thì cả hai sẽ
nói là vô tình gặp nhau.

Mặc dù nhiều năm rồi hai đứa chưa cùng nhau đến góc bãi

biển này, Thomas vẫn biết trước là Squeak sẽ tìm được nó. Chúng
hiểu nhau tới mức đó.

Khi mới nhập trường, chúng là hai đứa trẻ duy nhất ở độ tuổi lên

tám. Hầu hết gia đình và học sinh đều chờ thêm vài năm nữa. Bố
của Thomas đi học khi được sáu tuổi, nhưng vào thời này, người ta coi
tuổi đó là quá nhỏ và non nớt. Bọn chúng bắt đầu vào lúc tám tuổi
và tất cả mọi người đều thương hại chúng, họ biết rằng hoặc
chúng gây rắc rối ở nhà hoặc bố mẹ không yêu chúng. Vậy là hai
đứa đã lớn lên bên nhau, gắn bó với nhau, gần như phát triển một
loại ngôn ngữ riêng giữa hai người: Chỉ bằng những cái chớp mắt và
ánh nhìn, đặt tên cho bọn trẻ hay bắt nạt chúng và tìm lý do vì sao
bọn nó lại làm thế. Cả những trò chơi mà không ai ngoài hai đứa có
thể hiểu được nữa.

Squeak thở dài với dòng nước và Thomas lườm nó. Chúng có quá

nhiều điều cần nói với nhau nhưng không ai tìm được lời khai
nào. Mỗi người đều chìm vào dòng suy tư của riêng mình, vật lộn với
những oán giận dành cho người kia, những nỗi lo lắng và xấu hổ
riêng, không phải bởi việc mình đã làm mà là vì những ý nghĩ người
này đã dành cho người kia.

Bọn chúng không nói với nhau lời nào cho đến khi vào xe ở

Thorntonhall, Squeak vừa lái vừa hút thuốc, còn Thomas mải miết
dùng giấy ướt suốt chuyến đi dài suốt hai tiếng đồng hồ. Nó
đã dùng hết cả hai hộp giấy và giờ thì có mùi như thằng bé con bự
nhất thế giới, thứ nước thơm trên giấy dính chặt vào mặt nó, lẻn
vào mắt nó, chui xuống dưới các đầu móng tay. Lịch tắm định kỳ
của nó đã trôi qua hai ngày rồi mà nó vẫn còn phát nôn mửa vì mùi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.