BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 492

“Và ông ấy sẽ nói chuyện với ai trong lúc ngồi chờ ở dưới đấy?”

“Không có ai cả.”

“Có ai vô tình đi ngang qua không?”

“Ồ, chắc chắn là có. Lúc ấy là giờ sinh hoạt tự do trước khi các

lớp học bắt đầu lúc 1 giờ 15. Bọn trẻ có thể đi ra đi vào nhưng chúng
sẽ phải đi tìm Cha ở dưới đấy. Chỗ đó không phải là nơi bọn trẻ
thường chơi. Phòng vui chơi và khu ký túc đều nằm ở mé đối
diện.”

Harris gật đầu.

“Ông không để lại Cha với ai hay thấy ai đến tiếp cận với ông

ấy chứ?”

“Không.”

“Xưng tội...”, Harris nhấp nhổm trên ghế. “Không như hồi tôi

còn bé nữa. Bây giờ ở đâu ta cũng làm được...”

Doyle không nói gì mà chỉ cười bối rối. Ông ta cho rằng họ tới

đây là vì vị linh mục.

“Nhưng”, Harris nói, “nếu ta có thể nhìn thấy linh mục thì đó

vẫn được coi là xưng tội, và nếu không phải là xưng tội đúng kiểu...”.

“Chắc chắn rồi. Đó là một loại lễ nhưng nếu vị linh mục dùng

các nghi thức ban phước thì ông ấy có thể nhận lời xưng tội ở bất kỳ
chỗ nào. Hiện nay rất nhiều linh mục thích dùng cách suồng sã
hơn, đặc biệt với người trẻ, đúng không nào?”

“Cho bớt vẻ đáng sợ”, Harris gợi ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.