BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 509

sự thật trần trụi: Như thế nào và ở đâu. Morrow quan sát thằng
bé, sở dĩ cô làm được như thế là vì nó đã quyết định rằng Harris là
chỉ huy và chỉ kể cho anh ta nghe. Lời thú tội này nghe như đã được
luyện tập. Nó không ngập ngừng hay băn khoăn gì, không cần phải
cố nhớ lại. Nó đã luyện trước bài thú tội này và thực tế đó làm cô
thấy phiền.

Doyle đưa cho cô một mảnh giấy có địa chỉ nhà Thomas

Anderson. Cô đưa lại cho Harris và anh ta đi ra hành lang để gọi vài
cú điện thoại tới đồn cảnh sát ở nơi Thomas sống.

Morrow bắt họ phải ngồi im trong lúc chờ anh ta trở lại, việc đó

càng làm tăng thêm căng thẳng và khiến họ ngứa ngáy muốn nói
chuyện. Khi Harris quay lại, trông anh ta nhẹ nhõm hơn, gật đầu với
cô và cô ra hiệu cho anh ta bắt đầu lại cuộc thẩm vấn.

“Làm sao các cậu đến được đấy?”

“Tôi có ô tô...”, Doyle và Cooper ngồi thẳng lên khi nghe thế,

“trong làng”.

“Xe của cậu để đâu?”

“Trong một cái gara đằng sau Co-op.”

“Cậu lấy chiếc xe ở đâu?”

“Bố mua cho tôi.”

Doyle tức tối:

“Em mới có mười sáu tuổi!”.

“Bố mua cho em mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.