BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 82

Giờ ăn trưa ngày hôm qua, khi Thomas đang ở trong nhà ăn,

thưởng thức bánh mỳ gối trắng tẩm si rô vàng, uống một bình trà
nâu và nhìn qua vành cốc để tìm Squeak, giữ ánh nhìn thật lâu để
cậu ta biết phải tới phòng nó sau bữa trưa. Nó đã hỏi Squeak sao cậu
ta lại có một chiếc ô tô. Nó tưởng mình hiểu Squeak nhưng không
phải. Bọn chúng đã ăn món súp cà rốt. Những cục cà rốt vụn còn
sót lại ở đáy đĩa.

“Thầy Cooper sẽ đưa em về phòng và giúp em xếp đồ.”

Thomas đứng thẳng dậy và nhớ ra cách cư xử:

“Cảm ơn. Cả hai thầy. Vì đã báo cho em biết. Hẳn chuyện đó

chẳng dễ dàng gì”.

Họ thích câu đó lắm, không phải vì đến giờ phút nguy hiểm nó

đã nhớ được phải cư xử đàng hoàng như thế nào mà vì nó đang làm
cho nhiệm vụ của họ dễ dàng hơn. Thầy Doyle mỉm cười tử tế.

Goering gật đầu và mím môi lại cảm thông. Họ đứng trong im

lặng một lát, chiếc đồng hồ treo tường khẽ kêu tích tắc, đếm
những giây phút của họ trên mặt đất này, rồi thầy Doyle đổi chân
trụ. Ông ta đi về phía cửa và Thomas xoay người theo. Thầy Doyle
dừng trước mặt nó.

“Thomas”, ông ta dè dặt nói và Thomas cảm thấy ông ta đang nói

một cách ngẫu hứng. “Chúng tôi rất tiếc vì những rắc rối gần
đây của em. Chúng tôi biết mọi chuyện với em khó khăn như thế
nào nhưng hãy yên tâm, bất kể có chuyện gì xảy ra đi nữa thì em
cũng sẽ hoàn thành sự nghiệp học hành ở trường này. Chúng tôi có
nhiều khoản trợ cấp và đang hỏi thăm để tìm nguồn thay thế tài
chính để em có thể ở lại đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.