BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 83

Goering gần như định nói gì đó. Một bên lông mày của ông ta

nhướng lên chút đỉnh. Thầy Doyle nghiến răng và nhìn xuyên qua
Thomas. Tất cả cùng đang nghĩ về một việc.

“Thầy thật là tử tế, thầy Doyle”, Thomas thận trọng nói,

“nhưng em nghĩ như thế thật không phải, việc kinh doanh đổ bể của
bố em đã khiến cho mấy bạn ở đây phải rời khỏi trường. Như thế
thật không... công bằng”.

Goering đồng tình với nó, Thomas có thể nhìn thấy điều đó.

Thầy Doyle chấp nhận câu từ chối một cách lịch thiệp:

“Chúng tôi không trách những đứa con trai vì tội lỗi của các ông

bố, Thomas ạ. Chúa tha lỗi. Tư cách của em ở đây rất gương mẫu”.

Thomas nhìn ông ta. Thầy Doyle tin như thế. Ông ta thực sự tin

rằng mình hiểu. Thomas mở miệng định nói nhưng lại bật khóc. Nó
lấy tay bịt chặt miệng nhưng âm thanh ấy như một tiếng thét, một
tiếng sủa, một tiếng rú. Nó ấn ngón tay vào hai má, thật mạnh, ép
tất cả chui vào hết trong khi miệng nó phì phì nước bọt và bắn ra
những tiếng thét nhỏ. Nó nín thở và ngăn chúng lại.

Họ đứng bất động cho đến khi mọi chuyện qua đi. Thomas cẩn

trọng bỏ tay ra.

“Xin lỗi”, nó nói, “về...”.

Thầy Doyle nghiêng đầu cảm thông nhưng Goering đã bước tới:

“Chúng ta nên đi thu dọn”.

Thomas bước chân về phía cửa, chui trở lại ánh sáng mờ mịt

trong hành lang nhà nguyện và về với một thế giới đã mãi mãi thay
đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.