BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 86

trên thuyền và chỉ có một người trẻ duy nhất trong vở kịch - cô ấy
có một bức ảnh từ hồi còn bé và một bức nữa khi đã là thiếu nữ.

Cô bé con trong ảnh đang nở nụ cười khổ sở trong bộ váy hồng vì

dải thắt lưng màu da cam quá chật.

Cô bé ấy gầy gò và cao ráo, người nghiêm như tượng nhưng

không đẹp. Cằm cô yếu đuối, mũi hếch, đôi mắt nhỏ. Cô đứng
bên ngoài trời nắng, có thể là trên bậc thềm ở trước mặt ngôi nhà
này, cầm một ly rượu màu vàng và mỉm cười kỳ lạ. Nhìn vào chiếc
áo khoác điệu đàng và đôi giày trên hiên, Morrow đoán đây không
phải là bức ảnh chân dung yêu thích của Sarah và cô nghĩ điều đó
cho thấy bức ảnh chẳng có gì tôn dáng này là do gia đình chọn lựa để
đại diện cho cô ấy.

Cô quay sang chuyên viên khám nghiệm và thấy anh ta đang

nhìn chằm chằm vào một vật nhỏ màu xanh lá cây trên sàn nhà.
Một khối lập phương bằng da với ba chiếc khóa kéo nặng nề trên
đầu, mỗi cái đều gắn với một mảnh da xanh đặc biệt: Một cái có
vòng bạc, một cái có núm to hình vuông, một cái tán lỗ. Mặt trước của
nó là một logo D&G lớn. Đó là một chiếc ví, đã bị mở toang và
trống rỗng, bị vứt bỏ trên sàn nhà.

“Lấy vân tay chưa?”, cô hỏi và ngăn mình lại. “Tôi biết là anh

lấy rồi, chỉ hỏi lại cho chắc...”. Anh ta gật đầu biết ơn. “Rỗng
không à?”

“Đúng.”

Cô ra hiệu cho Harris.

“Thẻ tín dụng?”

“Đã gọi điện hỏi”, anh ta nói. “Chưa từng được dùng đến.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.