đến tình dục. Cô sẽ chẳng đi tới đâu nếu anh ta bị kìm nén quá mức
hay có dục năng không bình thường.
Quay lại với chiếc giường, Morrow có thể thấy chỗ lõm trên ga
trải giường nơi chủ nhân của nó hẳn đã nằm nghiêng một bên và thả
đôi chân xuống sàn. Cô nhìn vào chiếc chăn sạch sẽ và đắt tiền,
tự hỏi liệu có phải loại vải lanh mấy trăm sợi
gì gì đó không và cụ
thể là mấy trăm. Phát hiện một luồng ánh sáng mờ mờ ở giữa các
nếp gấp, cô bước tới, nhấc mép chăn và kéo nó lên. Đó là một
chiếc điện thoại có phần lưng ốp màu bạc, bản rộng nhưng mỏng
dính đang nằm úp xuống giường.
“iPhone”, Harris mỉm cười. “Hẳn cả cuộc đời cô ấy đều nằm
trong đó.”
Morrow cau mày với vật màu bạc:
“Tôi tưởng chúng chỉ có màu đen hay trắng”.
“Bản gốc đấy.” Anh ta định lôi ra một chiếc túi ni lông để đựng
nó nhưng nghĩ lại và gọi chuyên viên khám nghiệm lên để lấy dấu
vân tay trước.
Trong lúc họ bận rộn với việc ấy thì Morrow nhìn vào chiếc túi
xách trên sàn nhà. Lại là da hảo hạng, màu vàng mù tạt sắc nét,
thiết kế lạ với những chiếc khóa kéo quá khổ. Morrow cúi xuống
hơi khó khăn và lật mở nắp túi bằng chiếc bút của mình. Có một
chùm chìa khóa nằm ở đáy túi: Bốn chìa chụm quanh một vòng
tròn màu bạc đơn giản. Cô hài lòng khi nhìn thấy những hóa đơn vứt
lung tung trong túi. Hầu hết các ngăn kéo đựng tiền tự động đều
in ngày giờ và địa chỉ cửa hàng trên hóa đơn. Họ sẽ lần theo được
dấu vết của cô nàng Sarah từ đây.