BÍ ẨN CÁC VÌ SAO 1 - THẦY PHÙ THỦY QADEHAR - Trang 192

phải chết như con người vậy! Quan trọng là phải sống cho xứng đáng. Hãy
xem chúng ta đây: chúng ta có gì phải phàn nàn đâu. Chúng ta chẳng bao
giờ đói khát, rét cóng, và nhất là chúng ta luôn tự do như gió biển lướt trên
sóng đến cùng trời cuối đất.

Xúc động, Coralie mỉm cười đầy vẻ biết ơn với ông Wal. Ông nhân từ vuốt
má cô bé.

Cuộc trò chuyện kết thúc vì Matsi đã chán phải chờ đợi và đến kéo Coralie
đi chơi.

Romaric chui ra khỏi cái hang cậu đã trốn từ hai ngày nay. Lúc này là giữa
buổi chiều, nắng chói chang. Cậu đã chén hết đồ ăn thức uống dự trữ. Vẫn
chưa thấy con tàu nào xuất hiện ngoài khơi! Cậu quyết định làm theo kế
hoạch đã định: rời bờ biển và đi kiếm vận may trên đất liền.

Romaric nhìn lướt ra biển. Xa xa phía tay trái có một đốm to sẫm màu nổi
trên sóng. Có phải là ảo ảnh không nhỉ? Cậu không nhìn rõ lắm. Ánh nắng
và tia phản chiếu trên mặt nước khiến cậu nheo mắt.

Rồi cậu chú ý đến cái gì đó to hơn, phía bên phải. Chắc là những thân gỗ
trôi dạt, hay những mảnh vỡ của một con tàu đắm. Không, đó là những
chiếc bè, chắc chắn rồi! Cậu bé rời những mỏm đá và chạy xuống bãi cát,
vừa gọi vừa huơ tay lia lịa. Nhưng rồi cậu ngừng lại ngay: trên bè chẳng ai
có thể nhìn thấy cậu.

Nhưng ngược lại, ba con Gommon thì đã nghe thấy tiếng cậu bé và đang
tiến lại gần.

Cậu bé ngập ngừng. Quay trở lại chỗ mấy mỏm đá cũng chẳng ích gì. Lẽ ra
cậu có thể trốn về phía những cánh đồng, nhưng bọn Gommon đã bao vây
chặn đường cậu. Chỉ còn một cách duy nhất: bơi ra phía đám bè đang trôi
qua ngoài khơi, dù cách này cũng rất mạo hiểm vì bọn Gommon bơi rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.