BI KỊCH NGƯỜI SÓI - Trang 55

Cách đường tàu không xa mấy có hai cái hồ, một lớn và một bé. Giữa hồ

lớn có một hòn đảo. Trên đảo là một cái gì đó u tối mọc thẳng lên trời cao.
Khi tôi nhìn về hướng đó, không hiểu tại sao tôi thoáng rùng mình. Có lẽ
bởi những mảng tường cũ kỹ không thích hợp chút nào với ánh nắng rực rỡ
của buổi chiều nay.

Tàu tiến vào ga.

Slobicze. Mục tiêu của tôi đây rồi. Một cái làng có cái tên hầu như không

thể phát âm nổi bằng cái lưỡi người Anh của tôi. Một nhà ga nhỏ xíu xuất
hiện. Cả những cây cột đỡ lấy mái nhà cũng được làm bằng gỗ.

Tôi đứng chờ sẵn bên cửa, nhìn ra ngoài. Vladimir Golenkov đã hứa đến

đón tôi, nhưng cho tới nay tôi vẫn chưa nhìn thấy anh.

Có lẽ tôi nhìn sót. Mặc dù khả năng này rất khó xảy ra, bởi thân hinh cao

dong dỏng của chàng trai tóc vàng dù có đứng trộn lẫn trong một đám đông
cũng sẽ nổi bật ngay.

Tàu dừng!

Tôi mở cửa và nghe một giọng nói lạ trong loa, thông báo một điều gì đó

nhưng tôi không hiểu lấy một chữ. Ngoại trừ tiếng loa, toàn bộ nhà ga là
một sự tĩnh lặng gần như ở nghĩa trang. Những con người đang đứng ở đây
đờ đẫn như những con búp bê, kể cả những người đang ngồi ở ghế dài và
nhìn buồn rầu về trước mặt.

Chẳng có thời gian ngồi xuống ghế, tôi đứng trước khoang tàu và nhìn

quanh nhiều lần, vẫn không phát hiện thấy dấu vết nào của Vladimir.

Phải chăng anh không ra được, hay anh không muốn ra?

Chẳng phải tôi đã nổi giận, nhưng thật cũng đáng bực mình. Hơn thế nữa,

tôi chẳng biết phải đi về đâu. Mặc dù Vladimir đã nhắc tới một người quen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.