BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 12

Tôi vừa thò tay vào túi áo sờ sờ bao thuốc, vừa quay mặt về phía cửa

kính theo ánh mắt của dì Trần. Trong khoảnh khắc, giống như ma nữ bị gậy
phép điểm trúng, hết thảy động tác của tôi đều sững lại. Thế giới bên trong
cửa sổ đột nhiên biến thành một bộ film đen trắng đang bị dừng hình, mà
phía bên ngoài cửa kính, là ánh mặt trời tươi sáng, hoa đào tha thướt tung
bay theo gió.

Dáng người anh vẫn mảnh khảnh như xưa, mặt mày của anh cũng anh

tuấn giống hệt như trong hàng ngàn giấc mộng của tôi.

Anh từ từ bước qua ánh mặt trời, từ từ bước qua bảy năm âm u, bước

thẳng tới chỗ tôi, phía sau lưng anh là những cánh hoa đào đang bay lả tả, là
trái tim tôi đang từ từ rơi xuống.

2.

Trong óc tôi như có sấm vang chớp giật, biểu tình trên khuôn mặt như bị

tê liệt, như một con rối gỗ có dây điều khiển, nhất động nhất cử dưới tay
của dì Trần.

Anh tự giới thiệu mình như thế nào, tôi bắt tay anh như thế nào, anh ngồi

vào đối diện tôi như thế nào, tôi chào từ biệt dì Trần như thế nào, tôi một
mực không biết, tôi chỉ biết, người này là người tôi đã thầm mến mười năm
trời, là người tôi đã theo đuổi từ trung học lên tới đại học, là người tôi từng
nghĩ đã vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời tôi, là người ban ngày hầu như tôi
không nhớ tới, nhưng tôi lại mơ tưởng tới hàng đêm, thật không ngờ đột
nhiên lại xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi mất tới mười phút để hoài nghi sự chân thật của chuyện này, hoài

nghi một cách nghiêm trọng rằng mình vẫn đang trong mộng xuân, cuối
cùng không tiếc tự cấu vào đùi mình một cái, để biết rằng đúng là tôi không
phải đang ở trong một giấc mơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.