BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 155

không cho anh biết, đã từng có một cô gái yêu anh như thế. Trên đời này,
yêu đơn phương cũng không đau khổ, đau khổ là, bạn phát hiện ra rằng bạn
có cơ hội nói cho đối phương biết, có điều chính bạn không biết nắm bắt,
đến khi bạn hiểu được điều đó, thì cơ hội đã không còn nữa.

2.

Trận đấu bắt đầu, những hình ảnh quá khứ và hiện tại cùng đan xen vào

nhau.

Tống Dực bắt đầu chạy, lướt nhanh như một ngọn gió, dễ dàng dẫn bóng

vượt qua ba người, không ai có thể ngăn cản bóng người đang xông lên
phía trước của anh, lúc anh xoay người lại, thoải mái ném bóng vào rổ, phía
sau lưng anh nhất định là người ngã ngựa đổ, mà anh vẫn như bao nhiêu
năm trước đây, quay người lại nhìn mọi người, khóe miệng hơi mỉm cười,
đôi tròng mắt sáng rực ánh mặt trời.

Lúc này đây, tôi cũng không nấp sau lưng mọi người, ngượng ngùng cố

kìm nén khao khát muốn được hò hét như bao nhiêu năm về trước, tôi kêu
la ầm ĩ, nhảy dựng lên, vỗ tay, đây đều là những hành động mà tôi vẫn
muốn làm mà không dám làm, tôi lấy ra tiếng hoan hô bị nén nhịn nhiều
năm của của cô gái kia, cùng thêm vào tiếng hoan hô hôm nay của tôi, tặng
cả cho anh.

Khi anh bắt gặp bóng dáng tôi, nét cười nơi khóe môi thoáng ngừng lại,

đối phương đẩy một cái, theo bản năng anh hơi né sang một bên. Xoay
người, tiếp tục chạy, hơi cúi mình làm động tác giả như muốn cướp bóng,
rốt cuộc thành công che chắn được cho một đồng đội mang bóng chạy tiếp,
mà tầm mắt của anh thủy chung vẫn không dời, vẫn hướng về phía tôi, tôi
cũng im lặng ghim chặt lấy bóng hình anh, đây là những thứ mà tôi đã nợ
cái cô gái ngày xưa từng trốn trong chăn khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.