BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 177

Lòng tôi như muốn nổ tung, cũng không biết là ngọt ngào, hay là đau

khổ, mang theo sự mẫn cảm và tự ti vốn có của một cô gái, cố gắng nói với
vẻ bình thản đầy lý trí : "Thành tích của em không tốt lắm, không vào được
Thanh Hoa, nên không dám nhận mấy chữ tiểu học muội"

Anh liền đứng lại, rồi quay lại nhìn tôi, trên mặt lộ rõ vẻ không cho là

đúng : "Em còn hai năm nữa, bây giờ đã tự nhận mình là kẻ thua cuộc,
không phải quá sớm hay sao! Chỉ cần em muốn, nhất định sẽ làm được. Cố
gắng học tập đi, anh ở Thanh Hoa chờ em."

Anh nhìn tôi cười, nụ cười đầy tự tin giống như những ánh sao lấp lánh

rơi trên người tôi.

Anh vẫy tay chào tôi rồi chạy nhanh về phía sân bóng hét to : "Tìm được

bóng rồi." Mọi người nhìn thấy quả bóng trong tay anh liền hô to sung
sướng, từ bốn phương tám hướng nhanh chóng chạy lại về sân bóng.

Bọn họ lại bắt đầu chơi bóng, trong những bước chạy đầy phấn khích của

bọn họ, sức sống tươi trẻ bốc lên hừng hực dưới ánh mặt trời, lần đầu tiên,
tôi cảm thấy mình cũng có thể tự tin như thế, cố lên, đó mới là bản sắc của
tuổi thanh xuân!

Tay tôi nắm chặt lại thành nắm đấm, ánh mắt bám chặt theo thân ảnh của

anh, thanh âm anh dường như lại lặp lại bên tai : "Anh ở Thanh Hoa chờ
em."

Không biết bao nhiêu đêm, lúc mọi người trong ký túc xá đều đã ngủ say,

tôi ôm sách ngồi ôn bài dưới ánh đèn nhà vệ sinh. Không biết bao nhiêu
sáng sớm, lúc mọi người còn say giấc mộng, tôi đã cầm lấy sách tiếng Anh,
ngồi học thuộc lòng từ ngữ. Cũng từng cố gắng suốt một học kỳ, nhưng
môn toán vẫn không tốt, cũng từng sau khi làm vô số bài tập, môn hóa
không tăng mà lại thụt lùi, không phải không có những lúc nản lòng thoái
chí, những thời khắc tưởng từ bỏ hết thảy. Nhưng mỗi khi cảm thấy mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.