BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 187

người, chỉ đành tiếp tục đứng chờ, đang do dự không biết có nên đi thang
bộ xuống hay không, mới đi được mấy bước ra tới nơi, đã thấy Helen cầm
hai cái túi nilon khổng lồ đi từ cửa thang bộ ra, tôi liền ra đỡ hộ cô ấy một
túi.

"Cám ơn, cám ơn."

Tôi giúp cô ấy xách đống đồ đó vào trong phòng họp nhỏ, vừa nhìn thấy

người ngồi bên trong, tôi đã bắt đầu thấy hối hận về lòng hảo tâm của mình.
Helen nhanh chân lẹ tay mở túi nilon ra, lôi ra một đống đồ ăn bày biện gọn
gàng trước mặt Lục Lệ Thành, tôi vừa định đi ra ngoài, Lục Lệ Thành đã
gạt đống giấy tờ trước mặt sang một bên, thản nhiên nói : "Đồ ăn nhiều lắm,
ngồi ăn luôn đi."

Hình như câu này dùng ngữ điệu ra lệnh, mà không phải là trưng cầu ý

kiến, tay tôi đã nắm lấy cái nắm cửa, không biết nên kéo ra, hay buông tay,
Helen đã cầm lấy thêm một chén cơm và một đôi đũa : "Canh thơm quá đi
mất thôi."

Tôi nghĩ một lát, cũng tốt, nhân cơ hội này ngồi nói chuyện với anh ta

một chút vậy. Vừa ngồi vào cạnh Lục Lệ Thành, vừa nghiêng đầu liếc
Helen đang đứng ở góc phòng pha café, tôi cố giữ cho giọng mình nhỏ hết
mức có thể, hỏi anh ta : "Rốt cuộc anh muốn gì chứ ?"

Lục Lệ Thành hơi xoay ghế một chút, chuyển thành đối mặt với tôi,

khoanh tay trước ngực nghiêm nghị, hỏi ngược lại : "Tôi nghĩ thế nào là sao
? Chính tôi đang muốn hỏi cô muốn thế nào đây ?"

Sao chứ ? Ơ ? Cái gì ? Tôi không thể hiểu nổi.

"Là một quản lý ở cái công ty này, tôi tự nhận là tôi đối xử với cô không

hề tệ, cho cô cơ hội sáng tạo, cho cô cơ hội thi triển tài năng của cô, thế mà
với tư cách là một nhân viên của công ty, cô đã hồi báo cho tôi cái gì ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.