BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 189

Mocha, tôi thích uống Latte[11], còn cô ấy thích uống Cappuccino, không
sai mảy may. Helen mỉm cười ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm, thản nhiên như
hoàn toàn không thấy sự khác thường đang hiển hiện giữa tôi và Lục Lệ
Thành, cái cảm giác bất an không thể nào dùng lời miêu tả lại lập tức dâng
đầy lên trong lòng tôi.

Đang cúi đầu nhỏ nhẻ và một miếng cơm, thanh âm chói tai "Em yêu

anh, em yêu anh như chuột yêu gạo" đột ngột vang lên trong phòng họp.
Người quen thản nhiên như không như Helen cũng phải ngẩng đầu lên liếc
tôi một cái, xem ra cái nhạc chuông với khẩu vị đặc trưng của tôi này đúng
thực là không chút thích hợp nào với mấy người kia.

Tôi luống cuống tay chân lôi di động ra, vội vàng bấm nút nghe : "Alô"

"Mình đây."

"Mình biết rồi, có chuyện gì vậy ?"

"Sao cậu phải thì thào như thế ? Bây giờ là lúc nghỉ trưa ăn cơm, là thời

gian nghỉ ngơi hợp pháp của cậu, thời gian nghỉ ngơi hợp pháp có nghĩa là
gì chứ ? Có nghĩa là cậu hoàn toàn có quyền nói chuyện phiếm với bạn bè
...."

Tôi vội lấy tay che miệng, khẽ nói : "Mình đang ăn cơm cùng sếp."

"Gì chứ ???? Mình còn không nuốt nổi một hột cơm, thế mà cậu lại dám

ăn chơi đàng điếm, tình chàng ý thiếp nồng nàn với sếp là sao hả hả hả ?"

Điện thoại của tôi bị hỏng loa, tiếng rất hay bị tiết ra ngoài, nên không

dám ngồi trong phòng họp nữa, không nói nửa câu lập tức bỏ chạy ra ngoài,
cũng không muốn mắng Ma Lạt Năng, con mụ kia bình thường vẫn mắt cao
hơn trán, nếu cô ấy bực bội như thế, chắc phải có ẩn tình gì đó.

"Rốt cuộc cậu làm sao thế ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.