BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 192

Tôi cũng chẳng có dũng khí đi đoán xem Tống Dực sẽ liên tưởng tới cái

gì, chỉ đành kiên trì ngồi vào bên cạnh Lục Lệ Thành, cúi đầu, và lia lịa,
cảm thấy cả chén cơm đều nghẹn trong cổ họng, nghẹn tới mức cảm giác cả
người như bị bóp nghẹt, ăn sạch cơm xong, liền đứng dậy đi ra ngoài : "Tôi
ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ dùng bữa tiếp nhé."

Tô Mạn, mày đúng là con ngốc ! Mày đúng là con ngốc ! Rõ ràng nhìn

thấy Helen mang hai cái túi to như thế, đáng lẽ phải nghĩ ra ngay là còn
thêm cả người khác nữa chứ ! Đồ ngốc ! Đồ ngốc ! Tôi lập tức gọi điện cho
Ma Lạt Năng : "Chửi mình đi !"

Ma Lạt Năng cũng không khách khí : "Đối với những yêu cầu kỳ quái

như vậy, mình chưa bao giờ cự tuyệt cả."

3

Sau khi tan tầm, bàn giao tạm thời công việc cho người khác xong xuôi,

dọn dẹp mọi thứ hoàn hảo, những người còn ngồi lại trong văn phòng cũng
không nhiều lắm, khoác máy tính lên vai đi chưa được mấy, đã thoáng nghe
thấy có tiếng người đang đuổi theo, tôi vừa quay đầu lại định cười, lại thấy
là Tống Dực, nụ cười có phần cứng ngắc, ngay cả câu chào cũng không thốt
ra nổi.

Hai người cùng sóng vai đứng chờ thang máy, Tống Dực đột nhiên hỏi :

"Tối có rảnh cùng ăn tối với tôi không ?"

Tôi cảm thấy như mình đang trong mơ, Tống Dực mời tôi ăn cơm tối hay

sao ?

Cửa thang máy mở ra rồi mà tôi vẫn đứng ngay ra ở đó, thấy cửa thang

máy đang chuẩn bị khép lại, anh không thể không túm lấy tay tôi kéo vào
trong thang máy. Áo khoác của tôi là loại áo choàng mở có đai lưng, sau khi
mặc vào vô cùng thướt tha mỹ lệ, có điều thỉnh thoảng hành động cũng hơi
bất tiện, bây giờ cũng chưa ra khỏi tòa nhà, nên cũng chưa buộc lại thắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.