BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 198

lòng tôi càng ngày càng nặng nề, nếu anh biết tôi là cấp dưới của anh, liệu
anh còn có thể nói cười không kiêng nể như thế được nữa không ?

Những câu đối thoại qua mạng như thế từng làm tôi hạnh phúc, bây giờ

lại khiến tôi vô cùng áy náy, cũng không biết phải trả lời anh như thế nào
nữa, chỉ đành thượng vàng hạ cám, đông dắt tây xả, kéo đề tài ra càng lúc
càng xa.

"Tuyết lại rơi rồi."

Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tiện tay tắt đèn đi : "Vâng"

Những hạt bụi trắng mỏng manh tinh khiết, có vô tình có hữu tình rơi

phấp phới, tôi khẽ đứng lên mở cửa sổ, bức rèm treo bên song cửa bị gió
thổi phần phật, ngay cả giấy trên bàn cũng bị thổi bay xuống, tôi cũng
chẳng thèm để ý, mặc kệ cho chúng rơi lả tả trên mặt sàn.

Tôi hơi ngửa đầu đón gió lạnh, khung cảnh này giống hệt như đêm qua,

nhưng tôi lại chẳng cảm nhận được chút gì gọi là đẹp đẽ, hóa ra, cảnh có
đẹp hay không cũng được quyết định bởi lòng người.

Đột nhiên, tôi hạ quyết tâm, trên đời này, dù có vì bất kỳ điều gì đi chăng

nữa, thì cũng không thể lấy đó làm lý do để lừa gạt người khác. Lúc trước,
không để ý, lại ngu ngốc tham luyến sự dịu dàng không chút phòng bị của
anh, hiện tại, đã biết mình phạm sai lầm, quyết không thể để sai lầm chồng
chất hơn nữa.

Tôi vớ lấy áo khoác, chạy ra khỏi phòng, người lái taxi phóng như bay

trên đường, chỉ hơn 20 phút sau, tôi đã đứng ở dưới tòa nhà nhà anh, trong
chớp mắt lôi di động ra, tôi thoáng do dự, thậm chí còn định xoay người bỏ
chạy, nhưng cuối cùng đã cắn răng, thừa lúc dũng khí của mình còn chưa
biến mất, lập tức dùng di động gửi một tin nhắn vào MSN của anh : "Có thể
ra trước cửa sổ một chút được không ? Em đang đứng dưới ngọn đèn đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.