BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 28

Thanh âm đó lặp đi lặp lại rất nhiều lần, sau đó có thanh âm thực không
kiên nhẫn của một người đàn ông trả lời : "Gì cũng được."

Mặt tôi hơi nóng lên, cái bộ dáng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ vừa rồi

của tôi rốt cuộc có bao nhiêu phần giống hoa si ? Hy vọng anh ta nghĩ rằng
tôi đang ngồi ngẩn người suy nghĩ gì đó.

Tôi cười gượng hai tiếng, chuẩn bị đứng dậy đào tẩu : "Cám ơn anh rất

nhiều, tạm biệt !" Đương nhiên thanh âm đang hò hét trong lòng tôi lại là,
vĩnh viễn không cần phải gặp lại, chẳng ai muốn gặp lại một kẻ được chứng
kiến một bộ mặt mà chính mình không muốn ai biết tới.

Tôi thò tay vào túi lấy tiền, lại không sờ thấy cái gì. Ví tiền đâu rồi ? Tôi

vội vàng mở túi ra tìm thử, bên trong nằm lộn xộn một đống thứ, nhưng duy
nhất không thấy đâu chính là ví tiền. Không thể nào, hôm nay, lúc tôi vào
văn phòng còn dùng thẻ từ để mở cửa, mà thẻ từ cài trong ví tiền, nên nhất
định là tôi có mang theo ví tiền mà. Tôi đặt cái túi lên bàn, bắt đầu tìm kiếm
một cách cần thận, di động, đeo chìa khóa hình cô gái, giấy note bìa da giả
cổ, bút lông xù giả lông ngỗng, mèo Kitty, Chocolate, thạch, còn có một
quả cầu lông gà tôi hay dùng để tiêu thực giảm béo vào buổi nghỉ trưa.

Trong vòng mười lăm giây, tất thảy mọi thứ gì đó trong túi đều bị bày ra

trên bàn, chiếm hết nửa cái bàn, nhìn qua đủ cầu vồng bảy sắc trông thật
đẹp mắt.

Tôi, người phục vụ, anh ta, cả ba người cùng ngẩn người nhìn những thứ

đang yên vị trên bàn, có điều nguyên nhân ngẩn người đều khác hẳn nhau.
Trên mặt tôi là một dấu chấm hỏi, trên mặt người phục vụ là một dấu chấm
than, còn trên mặt anh ta ... có lẽ là sự im lặng tuyệt đối !

Tôi cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện sáng nay, lúc tôi tới chỗ làm, vai

trái đeo túi xách, vai phải đeo túi laptop, lúc đó tôi lấy ví tiền từ trong túi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.