BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 283

"Alo, tôi là Tô Mạn đây."

“Sao thế ?"

"Nghe nói anh đưa tôi tới bệnh viện, cám ơn anh rất nhiều."

“Không cần khách khí"

“Anh, anh có thể tới viện thăm tôi một chút được không ?"

Đáp lại chỉ là sự im lặng, trong những tạp âm từ đầu bên kia truyền lại, có

thể nghe thấy tiếng nhạc đầy tịch mịch

Gió hoang vần vũ, không quan tâm tới những thống khổ của con người,

phảng phất như muốn vét sạch hết thảy. Chuyện cũ dù đã phủ đầy bụi bặm,
nhưng những quả pháo hoa ngày xưa ấy, thoáng giống như sắc đèn rực rỡ
hôm nay. Có lẽ ở một thời điểm nào đó, có một kẻ nào đó chợt rơi lầm vào
trong giấc mộng, thầm giữ lại bao ký ức trong tim. Đợi một lần trái tim
xoay chuyển, đợi một lần sóng tình cuồn cuộn, gặp lại nhau sau một đời
người. Làm sao thờ ơ cho được, như trời cao vĩnh viễn không đổi thay.....
Không tưởng chỉ sợ là vô dụng, sóng tình nếu như cuồn cuộn, nào ai có thể
làm ngơ, dễ dàng buông tha chút ảnh hình của tình yêu. Mãnh liệt như con
sóng, tan rã như băng tuyết, tâm chỉ âm thầm loạn nhịp, tiền thế đã xa mất
rồi, kiếp sau thế mà không gặp, tình không sâu ai trót mà đau....

Tôi sững sờ ngồi nghe, mấy phen rơi lệ, không tưởng chỉ sợ là vô dụng,

sóng tình nếu như cuồn cuộn, nào ai có thể làm ngơ

"Đây là bài hát gì thế"

"Một bài hát rất cũ rồi, "Dã phong" của Lâm Ức Liên"

Trong đầu tôi như hiện ra một bức tranh rất thật - lúc này anh ta đang

ngồi trước khung cửa sổ của căn nhà gỗ nhỏ, lẳng lặng hút thuốc trong bóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.