BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 284

đêm, lẳng lặng nghe bài hát này. Trời đất tịch mịch, thứ duy nhất làm bạn
chính là mẩu thuốc lá trong tay kia. Có lẽ cửa sổ đang mở ra, gió lạnh tùy ý
lùa vào phòng. Có một thời điểm nào đó, người ta cũng có chút kích thích
muốn được ngược đãi thân thể mình.

Tôi không nhịn nổi liền hỏi : "Anh đang ở Xương Bình à ?"

"Ừm"

"Thế thì tôi, tôi cứ ngỡ là anh đang ở trong nội thành, ngại quá, đã quấy

rầy anh rồi." Hai câu cuối, tôi không phải nói một cách khách khí, mà đúng
là tôi cảm thấy đang quấy rầy anh ta thật.

Tôi đang muốn ngắt điện thoại, đã nghe thấy anh ta đột nhiên thốt lên :

"Hai tiếng nữa gặp lại."

"Không..." Điện thoại đã bị ngắt, chữ "Cần" vừa mới ra tới đầu lưỡi.

Ma Lạt Năng đi tới đi lui ngoài hành lang mấy lần liền, thấy tôi đã gọi

điện thoại xong, mới lập tức chạy vào : "Chậc, chậc, nói gì thế ? Sao nói lâu
thế ?"

Tôi nhìn nàng chăm chú : "Rốt cuộc cậu quen Lục Lệ Thành như thế nào

?"

Ma Lạt Năng bối rối đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng : "Không trả

lời có được không ?"

"Mình có thể đi hỏi anh ấy"

Ma Lạt Năng đứng sững trước mặt tôi, đối mặt với ánh mắt của tôi, rốt

cuộc đáp : "Anh ấy chính là cái người mình gặp lúc xem mắt đó, là người
thích mình đó... Mình... lúc đó mình không biết rằng anh ấy là người cậu
thích, mình chỉ nghĩ là thực trùng hợp, không ngờ lại cùng một công ty với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.