BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 308

"Lúc mình và Tống Dực ăn tối xong, quay về, thấy giường bệnh trống

không. Hỏi thăm người trong bệnh viện, bọn họ ba không, ngược lại còn
chất vấn lại bọn mình. Gọi điện thoại cho cậu, lại thấy tắt máy. Tới nhà tìm
cậu, bảo vệ nói cậu chưa về. Gọi về nhà cha mẹ cậu, mẹ cậu lại nói rằng
sáng nay cậu đã nói cuối tuần này không về nhà, bảo mình gọi di động cho
cậu, mình cũng không dám hỏi nhiều, sợ bọn họ lo lắng, chỉ đành nói qua
quýt cho qua. Tới lúc bọn mình không còn cách nào nữa, Tống Dực mới gọi
điện cho một người ở MG, nói có chuyện gấp, cần tìm Lục Lệ Thành, người
kia cũng có vẻ như không vui, lần sờ nửa ngày trời, mới tìm ra số điện thoại
này. Nếu cậu muốn hai người một thế giới, tốt nhất cũng phải viết giấy để
lại cho mình chứ, cậu có biết mình lo lắng lắm hay không hả ?"

Cổ họng tôi như nghẹn lại, nói không ra lời. Ma Lạt Năng cuống quýt kêu

vội lên : "Tô Mạn, cậu chết rồi sao ? Nói gì đi chứ ?"

"Mình không sao cả, đêm qua mình ở chỗ Lục Lệ Thành"

Đầu điện thoại bên kia im bặt trong giây lát, giọng của Ma Lạt Năng có

vẻ căng thẳng : "Mạn Mạn, cậu sao thế ? Không phải cậu đang giận mình
đấy chứ ?"

"Không, mình có giận gì cậu đâu"

"Có phải Lục Lệ Thành nói gì với cậu về mình không ?"

"Không, thật không có gì mà, mình đâu có giận gì đâu..."

Lục Lệ Thành liền giật lấy điện thoại : "Hứa tiểu thư, tôi là Lục Lệ

Thành. Tôi và Tô Mạn đang ăn cơm, có chuyện gì, có thể đợi lúc chúng tôi
cơm nước xong xuôi nói tiếp không ?"

Không nghe được Ma Lạt Năng nói gì, chỉ thấy Lục Lệ Thành trả lời rất

khách khí : "Được, không có vấn đề gì cả, tôi sẽ chiếu cố cô ấy cho tốt.
Được, được, tôi sẽ bảo cô ấy bật di động. Được, tạm biệt."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.