BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 317

"Lục Lệ Thành kia tâm cơ rất nặng, tâm tư lại thâm trầm có thể sánh với

cha mình, mình chỉ sợ cậu không chế ngự được anh ta, tốt nhất cậu nên đối
xử với anh ta như gần như xa, đừng đặt cả tâm tư vào đó."

"Cậu truyền thụ cho mình như thế thì giao tiếp với đàn ông như thế nào

?" Tôi nhìn nàng đầy khinh thường : "Mình cũng không uống thạch tín
trong ngày sinh nhật, có chán sống đâu."

Ma Lạt Năng lập tức vớ lấy một cái đệm ném về phía tôi, rốt cuộc đã

ngắt được mấy câu nói năng nhảm nhí của tôi. Đầu tôi vùi trong đêm, lòng
như chết rồi, khẽ nói : "Ma Lạt Năng, đáp ứng mình một chuyện, chuyện
giữa mình và Lục Lệ Thành cậu đừng hỏi tới, mình cũng không hỏi tới
chuyện giữa cậu và Tống Dực, hai chúng ta tự giành cho nhau một chút
không gian tư nhân nhé."

Nàng giơ chân đạp tôi một cái : "Mình vẫn cho cậu đủ không gian riêng,

từ lúc cậu bắt đầu xin thôi việc, từ đầu tới đuôi mình có sáp miệng vào lúc
nào đâu ?" Nàng thở hắt ra một cái, buồn rầu nói : "Từ ba tuổi mình đã biết,
cái loại tình cảm nam nữ này, chỉ có mình mình biết ấm lạnh, người khác
nói gì cũng không ăn thua."

Trong giọng nói của nàng ẩn chứa sự tang thương của thời gian, nhất thời

trong phòng chìm vào im lặng. Tôi liền ngồi xuống, cười nói : "Mình đói
bụng, cậu có muốn ăn cơm rang trứng không ?"

Ma Lạt Năng vô cùng sung sướng gật đầu : "Mình muốn có thêm cả tôm

bóc vỏ, lại thêm cả chút carot là tốt nhất."

Ma Lạt Năng tay chưa bao giờ dính vào việc nhà, tôi thì có thể vào bếp,

nhưng khả năng cũng chỉ bình thường, bất quá cơm rang trứng khá ngon, là
thứ mà Ma Lạt Năng thích nhất. Tôi vừa đánh trứng vừa hoài niệm tài nghệ
nấu ăn của Lục Lệ Thành, nếu anh ta không làm quản lý nữa, mà đi mở
tiệm cơm, đảm bảo ngày cũng kiếm cả đống tiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.