BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 318

Hai người vừa đùa giỡn nói nói cười cười xong, tâm sự của Ma Lạt Năng

cũng xóa sạch, chỉ lát mà ngủ, mà hai mắt tôi vẫn mở chong chong nhìn
đăm đắm lên trần nhà. Nằm một lúc đau cả lưng, đành phải ngồi dậy, lấy
thuốc an thần mà Lục Lệ Thành đưa cho tôi, uống hai viên, rốt cuộc mới
ngủ được.

Sáng dậy tôi vẫn cảm thấy mẹt, cảm giác như chưa hề nghỉ ngơi chút nào,

đây là tác dụng phụ của việc sử dụng thuốc an thần để dỗ giấc ngủ. Bất quá
mất ngủ lại càng mệt hơn, hai bên đều hại, chỉ đành chọn bên nhẹ.

Bồn rửa mặt chỉ có một cái, nên tôi cũng không thể cùng với Ma Lạt

Năng, nàng đánh răng rửa mặt như đánh trận, vừa tô son vừa chạy xuống
dưới lầu : "Muộn mất rồi, mình đi trước đây. Nếu cậu muốn ngủ thì cứ ngủ
đi, mình sẽ gọi điện cho Tống Dực, xin cho cậu nghỉ thêm ngày nữa."

Đợi nàng đi rồi, tôi mới dậy rửa mặt. Trốn được một lần, chứ không trốn

được mãi, rốt cuộc vẫn phải đối mặt. Tôi cẩn thận búi tóc lên, trang điểm
nhẹ một chút, lại chọn một bộ quần áo công sở thực lịch sự, liếc qua hộp
trang sức, không hiểu đã mua một đôi nhẫn mặt đầu lâu ở Tây Tạng từ khi
nào, liền lôi ra, một chiếc lớn một chiếc nhỏ, vừa vặn một cái đeo vào ngón
cái, một cái đeo vào ngón trỏ.

Thấy tôi vẻ mặt Karen như không thể tin nổi : "Alex nói cô bị bệnh mà."

"Đã đỡ hơn nhiều rồi."

Lục Lệ Thành một trước một sau bước vào văn phòng, nhìn thấy tôi đều

thoáng sửng sốt, có điều, ngay sau đó Lục Lệ Thành bật cười nhìn tôi từ
trên xuống dưới, sắc mặt Tống Dực thì hơi tái đi, tầm mắt lướt qua tôi, nhìn
về nơi khác.

Karen cầm một đống giấy tờ tới đưa cho Tống Dực xem, hai người khe

khẽ nói gì đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.