BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 336

Lục Lệ Thành đón lấy chai nước, để sang bên cạnh : "Cha mẹ cô đi chơi

có vui vẻ không ?"

"Vui lắm !" Nhắc tới cha mẹ, tôi đã muốn cười rồi : "Hôm qua tôi vừa gọi

điện cho cha mẹ xong, hai người tinh thần thoải mái lắm." Tôi hoa chân
múa tay kể cho anh ta nghe những chuyện thích thú của cha mẹ tôi, thổi
phồng rằng tài làm bếp của mẹ tôi kinh thiên động địa như thế nào, cha tôi
ngọc thụ phong lâm như thế nào. Anh ta vẫn mỉm cười ngồi nghe, thời gian
ngồi máy bay trôi qua nhanh chóng.

Lúc ra khỏi sân bay, Lục Lệ Thành vừa đi vừa gọi điện thoại, một cậu trai

trẻ chỉ khoảng hai mươi tuổi đột nhiên xuất hiện trước mắt chúng tôi, cao
lớn khôi ngô, da ngăm đen. Cậu ta xông lên ôm chặt lấy Lục Lệ Thành một
cái, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi, cười đến mức miệng không thể
khép lại được. Một tay cậu ta túm lấy hành lý của tôi, tay kia đã lôi hành lý
của Lục Lệ Thành. Lục Lệ Thành đưa cho tôi một chai nước, sau đó mới
giới thiệu người mới tới : "Đây là con trai của chị gái tôi, cháu ngoại của
tôi, Lưu Hải Đào, thường gọi là Đào tử, cô cứ gọi nó là Đào tử là được rồi."
Lại nói với cậu kia :"Đây là Tô Mạn, cậu... bạn của cậu."

Lưu Hải Đào vô cùng thích thú kêu lên mấy chữ "Dì Tô", trong đôi mắt

sáng rực những nét cười.

Tôi cảm thấy đất dưới chân rung chuyển, suýt nữa thì ngã nhào xuống,

may mà Lục Lệ Thành lanh tay lẹ mắt, túm được tôi. Miệng tôi khô đắng,
khó có thể chấp nhận nổi chuyện này, vội vàng uống mấy ngụm nước,
ngẩng đầu nhìn cậu trai trước mặt : "Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi ?'

"Hai mươi tuổi. Chị tôi lớn hơn tôi tám tuổi, con gái ở nông thôn đều kết

hôn sớm."

"Anh cũng không nói là có người nhà tới đón ở sân bay."

"Cô có hỏi đâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.