Sau gáy Đào tử lại trúng một cái đập nữa, cậu ta giận Lục Lệ Thành mà
không dám phản kháng, chỉ đành than thở với tôi : "Dì Tô, thấy cháu đáng
thương chưa ạ ! Từ nhỏ tới lớn, cháu đều bị cậu cháu bắt nạt như vậy, đó là
nguyên nhân vì sao thà chết chứ cháu không chịu lên Bắc Kinh học đại
học."
Tôi cười : "Tôi cũng vậy ! Lúc ở văn phòng tôi cũng bị anh ta bắt nạt
mà."
Đào tử thực hoạt bát hay nói, học năm thứ ba Đại Học Nông Nghiệp Tây
Nam[3], mối quan hệ giữa cậu ta và Lục Lệ Thành giống bạn bè hơn là
trưởng bối và vãn bối, cười cười nói nói, làm cho sự ngượng ngập lúc vừa
gặp mặt bớt đi rất nhiều.
Đi vào con đường quanh co ven núi, đường càng ngày càng khó đi, con
đường qua lại chỉ có thể chạy được một làn xe, có chỗ còn như kề sát với
vực sâu, thỉnh thoảng phía đối diện còn có thể có xe chạy tới, còn cần phải
nhường xe. Nhìn tôi kinh hồn táng đởm, Lục Lệ Thành liền an ủi : "Đào tử
bắt đầu lái xe từ lúc mười lăm mười sáu tuổi, bây giờ cũng coi như người
già đời, nó thường chạy qua con đường này, không cần phải sợ đâu."
Đào tử cũng nói : "Dì Tô, dì đừng khẩn trương như thế, những con đường
ven núi quanh co như thế này nhìn qua có vẻ hiểm trở, nhưng chỉ cần thời
tiết tốt, hiếm khi xảy ra chuyện, vì lái xe thường tập trung cao độ ! Ngược
lại những con đường quốc lộ bằng phẳng lại thường gặp phải chuyện không
may, mấy câu cháu nói này cũng không phải nói bừa, có số liệu khoa học
chứng minh đàng hoàng."
Lại có một lần phải nhường đường cho xe khác, lúc dừng xe lại chỗ tránh
xe[4], Lục Lệ Thành liền xuống ngồi ở phía sau, vừa nói vừa chỉ vào núi
non bốn phía, bắt đầu kể cho tôi từ "Triêu từ Bạch đế thải vân gian" của Lý
Bạch[5], lại chỉ cho tôi xem sông Gia Lăng dưới chân núi : "Đây là con
sông mà Lý Bạch từng dạo thuyền." Một dòng nước biếc quanh co uốn