BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 340

không hiểu sao lại thấy nao nao.

Lục Lệ Thành như đọc được suy nghĩ của tôi, chỉ vào một gốc cây đại thụ

trên núi nói : " Đó là một cây hóa thạch có tên là Ginkgo (cây bạch quả),
người ở chỗ chúng tôi đây gọi là cây ngân hạnh, cái gốc cây kia nhìn qua
cũng phải hơn một ngàn năm rồi."

Tôi chăm chú nhìn vào cây đại thụ kia nói : "Có lẽ Lý Bạch, Vương Duy,

Lục Du mấy người bọn họ đều đã nhìn thấy cái cây này. Một cái cây trông
thanh cao thoát tục làm sao, chúng ta hết đến lại đi, chỉ có nó vẫn vĩnh viễn
tồn tại ở nơi đó."

Lục Lệ Thành mỉm cười nói : "Những cây đại thụ như thế nơi thâm sơn

cùng cốc có rất nhiều, trong một cái khe núi của nhà tôi cũng có một cây
bạch quả cổ thụ. Cũng bởi vì bạch quả chỉ nở hoa vào đêm, sáng ra đã tàn,
nên người đời chỉ nhìn thấy quả của bạch quả, chứ khó mà gặp được hoa
của bạch quả. Bất quá nếu có thể gặp được, thì cũng là một trong những
cảnh đẹp hiếm thấy trong đời."

Nghe thấy thế tôi cảm thấy vô cùng khao khát : "Đến không đúng lúc,

tiếc là không gặp được."

Đào tử cười : "Mùa đông có những cảnh đẹp mùa đông, cháu đi qua

không ít nơi, xét về cảnh đẹp, quê cháu đây cũng chẳng kém, sơn cùng thủy
tú..."

"A..."

Theo ngón tay của Lục Lệ Thành, tôi thấy một cái thác nước đã đóng

băng thành trăm ngàn những cột băng, treo lơ lửng bên vách núi. Bên cạnh
những cột băng trắng toát là một loại quả gì không rõ, trông tươi ngon đỏ
mọng, giữa rừng cây thông và bách xanh mướt, chúng bất ngờ đập thẳng
vào mắt tôi, khiến tôi không khỏi than lên đầy sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.