BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 341

Đào tử cười đắc ý : "Cháu nói không sai chứ ?"

Tôi gật đầu tán thưởng : "Rất đẹp !"

"Cũng bởi vì nơi quê cháu đây giao thông không thuận tiện, nên cũng

không phát triển công nghiệp, mà cũng bởi vì không phát triển công nghiệp,
nên không bị ô nhiễm, sơn thủy nơi đây vẫn còn hoang sơ thuần phác."
Trong tim Đào tử chan chứa tình yêu thương tha thiết với quê hương, không
ngớt lời ca ngợi.

Vào đông trời tối sớm, chúng tôi lại đang đi trong núi, năm giờ chiều mà

trời đã tối đen, cảm giác mệt mỏi dần tràn ngập người tôi, Lục Lệ Thành
khẽ nói : "Cô ngủ một lát đi, khi nào tới tôi sẽ gọi cô."

Tôi lắc đầu : "Còn khoảng bao lâu nữa thì sẽ tới ?"

Đào tử đáp : "Khoảng hơn một tiếng nữa, một lát nữa di động sẽ có sóng

lại, có thể gọi điện cho trong nhà."

Đang nói, chuông điện thoại của tôi bỗng vang lên, giọng ca của Lâm Ức

Liên quanh quẩn trong xe.

Gió hoang vần vũ,… Đợi một lần trái tim xoay chuyển, đợi một lần sóng

tình cuồn cuộn, gặp lại nhau sau một đời người. ..... Không dám tưởng
tượng vì chỉ sợ là vô dụng, sóng tình nếu như cuồn cuộn, nào ai có thể làm
ngơ, dễ dàng buông tha chút ảnh hình của tình yêu. Mãnh liệt như con sóng,
tan rã như băng tuyết, tâm chỉ âm thầm loạn ...

Nghe thấy tiếng nhạc chuông, Lục Lệ Thành liền liếc tôi một cái. Tôi

luống cuống chân tay lập tức bới túi tìm di động, rốt cuộc tìm được trong
một cái ngăn nhỏ, vội vàng bấm nghe : "Alo"

"Rốt cuộc cũng gọi được rồi, toàn thấy báo là ngoài vùng phủ sóng, mình

suýt nghĩ là Lục Lệ Thành mang cậu đi bán rồi. Bất quá nghĩ lại bản thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.