BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 337

Tôi khẽ than thở : "Anh có biết hay không, mấy thực tập sinh trong công

ty chỉ xấp xỉ tuổi cậu ta, tôi còn toàn coi bọn họ như cùng lứa ! Bây giờ tự
nhiên không hay lại bị một người lớn như vậy gọi là dì, đúng là thực cần
một trái tim kiên cường."

Lục Lệ Thành cười hỏi : "Thế cô muốn nó gọi cô là cái gì, chị Tô à ?"

Tôi rùng mình một cái, vội vàng xua tay.

Xe của Đào tử là một loại xe bán tải[2] loại nhỏ, thùng xe phía sau đã

chất đống không ít đồ, cậu ấy lấy ra bao nilon bọc hành lý của tôi một cách
cẩn thận, sau đó mới xếp lên thùng xe phía sau, tôi nói luôn mồn : "Không
cần, không cần, không có gì quý giá đâu." Ai ngờ tay chân cậu ta rất lanh
lẹ, vừa cùng Lục Lệ Thành đồng thanh nói, nhà có sẵn, vừa làm xong xuôi
hết thảy.

Sau khi lên xe, tôi chợt phát hiện ra trong xe sạch sẽ không giống như xe

cũ, Đào tử cười hì hì nói : "Trước khi đi mẹ cháu cố tình rửa sạch xe, lại đổi
một bộ đệm mới."

Tôi cười liếc Lục Lệ Thành một cái : "Chị anh rất coi trọng anh nha."

Đào tử liền nháy mắt với Lục Lệ Thành : "Người coi trọng không phải

...." Lục Lệ Thành đã đập cho cậu ta một cái vào gáy : "Lái xe !"

Đào tử vừa lái xe và nói : "Dì Tô, trên chỗ ngồi có một cái thảm lông

sạch, nếu như dì thấy mệt thì cứ ngủ một lúc đi. Dưới chỗ ngồi có nước và
bánh bích quy, còn có mơ chua, sợ dì không ngồi quen loại xe này, bị say
xe, nhấm chút mơ chua có thể giảm được chút."

Tôi líu cả lưỡi : "Cậu có bạn gái rồi sao ? Cẩn thận chu đáo thế !"

Lục Lệ Thành quay sang nhìn Đào tử chằm chằm, Đào tử đỏ bừng cả mặt

: "Đâu có ạ ! Đâu có ạ ! Cậu cháu còn chưa giải quyết, cháu nào dám...."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.