BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 395

Dọn dẹp xong, vừa xuống lầu, xe của Đào tử đã chạy vào trong sân, mẹ

và anh trai của Lục Lệ Thành đã dậy cả. Tôi vô cùng ngượng ngùng, chỉ có
thể nói đi nói lại với mẹ anh ta : "Tạm biệt ! Cám ơn"

Mẹ Lục Lệ Thành túm lấy tay tôi, lại còn gọi Lục Lệ Thành lại gần, bà ấy

nói hết một câu, Lục Lệ Thành lại phiên dịch lại :

"Lần này không chiêu đãi cháu được tốt lắm, lần sau nhớ về chơi nữa

nhé."

"Lệ Thành nhà bác cách cư xử bề ngoài hơi tệ một chút, nhưng trong

bụng thực ra tốt lắm, chỉ cần mình nói một chút, là nó đã tự hiểu sai lầm của
mình rồi."

"Nếu nó có bắt nạt cháu, thì cháu cứ nói với bác, bác sẽ mắng nó cho."

Nguyên lúc nghe tôi cũng không để bụng lắm, nhưng thấy sắc mặt lúc

phiên dịch của Lục Lệ Thành, suy nữa thì phì cười, vô cùng vênh váo nhìn
anh ta, lại nói với mẹ anh ta : "Cháu sẽ làm thế ạ."

Tới lúc lên xe cả rồi, mẹ anh ta còn tới bên cửa xe dặn dò : "Nhớ tới chơi

nữa nhé", tôi chỉ đành gật đầu lia lịa : "Chắc ạ, chắc ạ"

Sau khi xe chuyển bánh, tôi lưu luyến nhìn căn nhà dần dần nhỏ lại, bực

mình hỏi : "Rốt cuộc là chuyện quái gì của ông khách hàng quan trọng nào
của anh vậy ?"

Lục Lệ Thành liền nói : "Khách hàng quan trọng của tôi thì không phải là

khách hàng quan trọng của cô sao ? Tranh thủ đang đi đường nghỉ ngơi một
chút, lúc về Bắc Kinh rồi, cô cũng chẳng có thời gian ngủ đâu."

Say rượu vẫn chưa tỉnh hẳn, tôi thấy đầu vẫn còn choáng váng, liền nhắm

mắt lại, bắt đầu ngủ gật, miệng vẫn lẩm nhẩm than thở : "Hết năm nay tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.