BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 40

Hôm nay phải tăng ca, lúc kết thúc công việc ra về, chờ thang máy chỉ

còn có mình tôi. Người tôi mệt mỏi uể oải, nhưng tinh thần lại càng điên
cuồng. Thầm ảo tưởng có lẽ anh cũng đang tăng ca, hai chúng tôi có thể sẽ
ngẫu nhiên gặp mặt trong thang máy, dù trời không mưa, bất quá thang máy
có thể gặp trục trặc, tốt nhất là cả hai sẽ bị giam trong đó suốt một đêm,
những cái gì nên phát sinh hay không nên đều phát sinh cả. Khắp đầu óc tôi
đều là mộng đẹp, trong đôi mắt hạnh phúc là hai trái tim hồng lấp lánh.

Lúc cửa thang máy mở ra, trong chớp mắt, lúc ánh mắt của tôi bắt gặp

ánh mắt của người đang đứng trong thang máy, cả hai cùng ngây người, tôi
giật mình quên mất tiêu rằng tôi đang chờ thang máy, chỉ đứng nhìn đối
phương ngơ ngác, may mà anh ta phản ứng nhanh, giơ tay cản lại cửa, mới
khiến cho cửa thang máy sắp đóng lại tiếp tục mở ra.

"Sao anh lại ở chỗ này ?" Tôi lập tức đặt câu hỏi, nhưng lại cảm thấy như

vậy rất không lễ phép, liền vội vàng nói thêm một câu : "Tôi gọi điện cho
anh để trả tiền, có điều mãi vẫn không kết nối được, đều nói là ngoài vùng
phủ sóng."

Anh ta không đáp mà hỏi lại : "Sao cô lại ở đây ?"

Tôi vô cùng sung sướng đáp : "Bây giờ tôi đang làm ở chỗ này." Buột

miệng nói xong mới kịp nhận ra, lập tức hỏi lại với vẻ chột dạ : "Sao anh lại
ở đây? Tới tìm bạn bè à ? Hay thường xuyên tới đây ? Hay ngẫu nhiên mới
tới ? Hoặc bình thường không tới? " Trong lòng thầm mong mỏi đáp án sẽ
là "vĩnh viễn không tới"

"Tôi làm việc ở đây từ lâu rồi."

Anh ta chỉ trả lời một cách đơn giản thế, mà tôi đã thấy toàn bộ thang

máy bắt đầu xoay lòng vòng, lập tức ngây người, đột nhiên nhớ ra tôi còn
nợ anh ta tiền, lập tức vừa rút tiền ra trả anh ta, trong đầu vừa thầm tính
toán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.