BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 405

Anh ta khẽ nói một câu, Rio phiên dịch cho tôi nghe : ” Cố gắng nén bi

ai”

“Cám ơn !”

Tôi bước ra khỏi phòng giữ xác, Lục Lệ Thành nhìn tôi đầy lo lắng :

“Nếu cô muốn khóc thì cứ khóc đi, không cần phải cố chịu đựng làm gì”

Tôi lắc đầu : “Tôi không sao cả, tôi còn phải chăm sóc cha tôi, tôi sẽ

không sao cả.”

Sau khi ký tên vào giấy đồng ý hỏa táng mẹ tôi, tôi lại tới gặp bác sĩ

chính để làm thủ tục xuất viện, tôi muốn mau chóng dẫn cha mẹ tôi quay lại
Bắc Kinh, chắc chắn cha mẹ tôi muốn nghỉ ngơi ở chính nhà mình.

Khi bác sĩ chính nghe nói rằng tôi muốn làm thủ tục xuất viện, thì không

ký tên ngay lập tức, mà dẫn tôi vào trong một căn phòng tối. Ông ta bật cái
đèn trên tường lên, mấy tấm film chụp X quang hiện ra rõ mồn một, ông ta
chỉ vào mấy điểm đen trên tấm film nói : “Sau khi cha cô nằm viện, chúng
tôi đã chụp khi làm kiểm tra cho ông ấy.”

Những ký ức cũ như một cơn ác mộng chợt xuất hiện tỏng đầu, mấy câu

tiếp theo mà ông ta muốn nói, bốn năm trước tôi đã từng nghe một lần.
Không ! Tôi lùi từng bước một về phía sau, cho tới lúc đụng phải Lục Lệ
Thành đang đứng sau lưng tôi, hai tay anh ta đỡ lấy vai tôi, “Tô Mạn !”
trong giọng nói của anh ta hàm chứa đầy buồn bã và thương xót.

Bác sĩ hỏi : “Trước kia cha cô đã từng làm giải phẫu ung thư phải không

? “

Tôi đờ đẫn gật đầu.

Trong mắt vị bác sĩ toát ra vẻ đồng cảm : “Thành thật xin lỗi, chúng tôi

phát hiện ra tế bào ung thư của ông ấy đã di căn rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.