BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 417

Nhưng nàng hoàn toàn không làm thế. Nàng chỉ nói rất lịch sự : “Mình đã

nói với mẹ mình rồi, mẹ nói sẽ giúp mình liên hệ với những chuyên gia về
ung thư tốt nhất Bắc Kinh.”

“Cám ơn”

Bầu không khí trong phòng bệnh im lặng tới lạ kỳ, tôi nói dè dặt từng chữ

: “Cha mình còn điều trị trong một thời gian rất dài, mọi người cứ đi làm
việc của mình đi, lát nữa không chừng mình còn phải ra ngoài một chuyến
nữa.”

Tống Dực và Ma Lạt Năng cùng đứng dậy cáo từ. Ma Lạt Năng đứng ở

cửa, nhìn tôi, chưa đi, nhưng cũng không nói gì. Lòng tôi khó chịu vô cùng
chỉ muốn khóc, chỉ muốn ôm nàng nói : “Hai chúng ta cùng trở lại như
trước đây có được không ? Mình tình nguyện bị cậu mắng, bị cậu dạy dỗ.”
Có điều vẫn chẳng nói được câu nào, chỉ im lặng nhìn nàng. Rốt cuộc, nàng
cười cười nói : “Mai mình sẽ lại tới thăm cậu và chú.”

Tống Dực nhìn tôi và Lục Lệ Thành, đôi con ngươi đen càng thêm thăm

thẳm, cúi đầu, rồi cùng đi ra với Ma Lạt Năng.

Lục Lệ Thành nhìn theo bóng dáng từ từ khuất xa của hai người đó, rồi

hỏi tôi : “Cô cần làm gì nữa ? Có cần tôi đưa đi không ?”

“Sáng nay tôi nhận được điện thoại của bên đại lý, nói có người tới xem

phòng, tôi về bằng tàu điện ngầm cũng tiện, cho nên không phiền anh nữa.”

Anh ta gật gật đầu, không nói gì.

Tôi chỉ chỉ vào bồn hoa của anh ta : “Cám ơn anh.”

Anh ta cười : “Không cần cám ơn, tôi vẫn nhớ cô đã nói “sau này sẵn

sàng nhảy vào lửa vì tôi” cơ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.