BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 429

Vào viện chữa bệnh là một cuộc chiến vô cùng đau khổ, không chỉ về

mặt thân thể, mà còn trên cả mặt tinh thần, cái cảm giác này năm năm trước
tôi đã từng được khắc họa sâu sắc. Bây giờ tôi chỉ hy vong cho dù dùng bất
kỳ phương thức nào, quá trình nằm viện sắp tới của cha tôi có được sự
chăm sóc và tôn trọng nhất. Về phần thiếu nợ người khác, tôi tình nguyện
làm trâu làm ngựa để báo đền.

Giáo sư Trần và bác sĩ Trương cùng nói cho tôi biết những phân tích về

tình hình bệnh tật của cha tôi. Giáo sư Trần đã lập ra kế hoạch chữa bệnh
mới, ông ấy khai thêm một số thuốc, có một số loại thuốc Trung Quốc còn
chưa cho phép nhập khẩu, có điều ông ấy có thể thông qua danh nghĩa chữa
bệnh phục vụ cho mục đích nghiên cứu để kê cho cha tôi.

Tôi không chút do dự ký tên vào bản cam kết, dù sao đây cũng là hy vọng

lớn nhất mà tôi nghe được sau nhiều ngày như vậy.

Quay lại phòng bệnh, cha tôi vẫn bình thường, mà tâm trạng của tôi cũng

phấn chấn hơn nhiều.

Một y tá vội vàng mang nước nóng tới cho tôi, hồi xưa toàn phải chính

tôi tự đi lấy, trước khi cô ấy rời khỏi còn nói nếu có gì cần giúp đỡ có thể
gọi các cô ấy bất kỳ lúc nào cũng được.

Cha tôi cười nói : "Mạn Mạn nhà mình càng ngày càng có tiền đồ nha,

cha cũng được thơm lây."

Tôi lắc lắc cánh tay cha tôi nói : " Mạn Mạn nhà cha hoa gặp hoa nở,

người gặp người thích, bạn bè đều tình nguyện giúp đỡ nha."

Cha tôi khẽ vuốt tóc tôi mỉm cười, một lát sau, trong mắt lại lộ vẻ lo lắng

: "Mạn Mạn, con ... Tống Dực..." Cuối cùng cha cũng không đành lòng nói
tiếp, chỉ thở dài một tiếng, rồi nói lái sang chuyện khác : "Cái cậu Lục Lệ
Thành kia nhìn cũng không tệ, dạo gần đây may mà có cậu ấy hỗ trợ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.