BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 496

hỏi dồn dập : "Cháu là Tô Mạn sao ? Tiểu Liên gặp chuyện gì rồi ?"

Tôi không có thời gian để kinh ngạc về trí tuệ của ông ấy, vội vàng đáp :

"Cô ấy đang ở phòng cấp cứu trong bệnh viện, bọn cháu cũng không biết vì
sao."

Lúc này, giọng của ông ấy bình tĩnh hơn : "Bệnh viện nào ?"

Tôi vội đọc địa chỉ bệnh viện, ông ấy liền nói : "Chúng tôi sẽ tới ngay lập

tức."

Không tới nửa tiếng sau, một người đàn ông khuôn mặt đường đường

chính chính và bà Vương cùng vội vàng tới. Vừa nhìn thấy Tống Dực, bà
Vương nước mắt lưng tròng lập tức xông tới : " Tôi biết ngay là cậu sẽ hại
nó mà."

"A Vân !" Hứa Trọng Tấn giữ chặt lấy bà Vương, hoàn toàn không nhìn

tới Tống Dực, chỉ chào hỏi tôi : "Tô Mạn sao ? Tiểu Liên lại gây thêm
phiền toái cho cháu rồi."

"Xin bác đừng khách khí như thế, cháu với Ma Lạt Năng .... Liên Sương

là bạn thân ạ."

Chỉ một lát sau, đã có mấy bác sĩ chạy tới, ngay cả viện trưởng của bệnh

viện này cũng đã tới, cả hành lang người đến người đi, loạn ầm ĩ. Viện
trưởng mời ông Hứa tới một gian phòng nghỉ ngơi, ngồi trong phòng có thể
trực tiếp quan sát tình huống trong phòng cấp cứu qua cửa kính.

Tống Dực vẫn ngồi ở cửa phòng cấp cứu, không nói cũng không động

đậy. Tôi cùng yên lặng ngồi cạnh anh một lát, đã có người tới gọi tôi, nói bà
Vương muốn nói chuyện với tôi.

Lúc tôi đi ra, phát hiện ra bà Vương vẫn khóc liên tục, người còn thể nói

đương nhiên là ông Hứa, ông ấy hỏi tôi : "Sau khi giải phẫu thân thể của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.