BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 84

Tống Dực không nên xảy ra như thế, Tô Mạn mà tôi muốn Tống Dực nhớ
kĩ không phải là như thế.

----

Từ chối taxi do đồng nghiệp gọi tới, tôi lặng lẽ bước đi một mình trong

gió đêm.

Đêm mùa hè, gió mát thổi từng trận, thổi tan khô nóng ban ngày, cũng

khiến tôi thanh tĩnh vài phần, hối hận cũng không phải là phương pháp giải
quyết vấn đề. Suy tư một lúc, lại gọi điện cho một người đồng nghiệp có
quan hệ không tệ ở công ty cũ, giả vờ coi như không có chuyện gì hỏi bóng
gió một chút về tình hình của đại tỷ, không ngờ đã mấy ngày liền đại tỷ
không đi làm, không biết là do nguyên nhân gì, người đồng nghiệp kia cũng
không rõ lắm.

Tôi do dự một lúc lâu, cuối cùng quyết định tới nhà đại tỷ, mua một chậu

hoa, rồi thêm chút hoa quả sau đó lên thẳng nhà đại tỷ ở tầng thứ ba mươi
sáu. Chuông cửa vang lên hồi lâu, đại tỷ mới ra mở cửa, vừa nhìn thấy tôi
xuất hiện bất thình lình, vẻ mặt không chút thay đổi liền mời tôi vào nhà,
làm hết thảy những lý do thoái thác khách sáo mà tôi đã chuẩn bị sẵn hoàn
toàn chết nghẹn lại trong bụng.

Trong lòng tôi thầm thán phục, có phải người ta tới một trình độ nhất

định, đều phải tu luyện ra cái bộ dáng dù Thái Sơn sụp đổ trước mắt mà mặt
vẫn không đổi sắc sao ?

Đại tỷ cuốn người trong tấm áo khoác lông dê, tóc rối bù, mặt trắng bệch,

phòng khách rộng rãi đầy những vỏ đồ hộp thức ăn nhanh, hộp nước uống,
Nàng vừa ngồi xuống ghế sofa, vừa lau nước mũi, lại hỏi : "Có chuyện gì à
?"

Nhìn thấy nàng đã tới nước này, đương nhiên tôi không thể không biết

xấu hổ mà ngồi kể lể than thở xin được giúp đỡ, đặt hoa lên bàn, bắt đầu thu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.