BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 107

Thật bất ngờ, Hunt không lợi dụng tình huống này để chọc ghẹo cô thêm
nữa. Mặt anh trở nên điềm tĩnh hơn khi nhìn nhận cô trong giây lát. “Chúng
ta bắt kịp những người kia đi thôi,” cuối cùng anh nói. “Có lẽ họ đã khám
phá được rất nhiều loại rêu ta chưa từng thấy. Hoặc cầu Chúa phù hộ, một
cây nấm.”

Cảm giác căng thẳng tan biến trong lồng ngực Annabelle. “Tôi thì hy vọng
có vài cây dương xỉ.”

Anh mỉm cười và với tay đẩy một nhánh cây chắn ngang lối đi. Đánh liều
theo sau, Annabelle nhấc váy và cố không nghĩ đến chuyện giờ mà được
ngồi ngoài hiên tòa lâu đài bên một khay trà và bánh quy thì thật sung
sướng biết mấy. Hai người lên đến đỉnh con dốc thoai thoải và trải ra trước
mắt họ là một thảm hoa chuông xanh trải khắp khu rừng đẹp đến mê hoặc.
Thật giống như đang lạc trong một giấc mơ, làn sương màu xanh da trời
tràn khắp không gian toàn những cây sồi, gỗ dẻ và tần bì cổ thụ. Mùi cây
hoa chuông phảng phất khắp nơi, không khí thơm nức hương hoa len căng
đầy lồng ngực Annabelle.

Ngừng lại vì một cành cây nữa chặn đường, Annabelle đưa mắt nhìn những
hàng cây hoa chuông với sự ngạc nhiên thú vị. “Đáng yêu quá,” cô thì
thầm, khuôn mặt sáng bừng trong bóng râm từ những tán cây cổ thụ tỏa
xuống.

“Đúng thế.” Nhưng Hunt không nhìn hoa chuông, anh đang ngắm cô, và khi
bắt gặp nét mặt của anh, toàn thân cô râm ran như có kiến bò. Trước đây cô
đã từng thấy sự ngưỡng mộ trên gương mặt đàn ông, thậm chí cả nét gì đó
mà cô cho là nỗi khao khát, nhưng chưa bao giờ cô thấy vẻ mặt khiến cô
cảm thấy gần gũi đến xao xuyến thế này... như thể anh muốn điều gì đó
phức tạp hơn việc chỉ đơn thuần sử dụng cơ thể cô.

Không thoải mái, cô gạt cành cây ra và đi về phía Kendall lúc này đang nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.