BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 108

chuyện với mẹ cô trong khi đám con gái cố nhặt thật nhiều hoa chuông.
Những cành hoa bị giẫm đạp tơi bời dưới chân những kẻ cướp mỹ miều
đang ra sức thu thập chiến lợi phẩm.

Kendall tỏ ra nhẹ nhõm vì sự xuất hiện của Annabelle, và còn dễ chịu hơn
nữa vì nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt cô. Có vẻ anh ta nghĩ cô sẽ tỏ ý hờn
dỗi như hầu hết phụ nữ được mời tản bộ rồi bị bỏ mặc và chen ngang bởi
một đám đông phá bĩnh. Dừng lại ở bộ dạng tối tăm của Simon Hunt, ánh
mắt Kendall sáng lên và nét mặt thoáng chút ngờ vực. Hai người đàn ông
gật đầu chào nhau, Hunt rất tự tin còn Kendall thì có đôi chút cảnh giác.
“Tôi thấy chúng ta thu hút được khá nhiều người tham gia,” Kendall thì
thầm.

Annabelle trao cho Kendall nụ cười quyến rũ nhất. “Đương nhiên rồi. Ngài
là Pied Pier[6] cơ mà. Ngài đi đâu cũng có người đi theo.”

Anh ta đỏ mặt, tỏ vẻ hài lòng một cách ngớ ngẩn và thì thầm, “Tôi hy vọng
cô thích cuộc dạo chơi này, tiểu thư Peyton ạ.”

“Ồ, tôi thích lắm,” cô cam đoan với anh ta. “Mặc dù tôi phải thú nhận là
vừa bị vài nhánh dương xỉ đâm trúng.”

Bà Philippa lo lắng thốt lên, “Chúa ơi... con bị thương sao con yêu?”

“Không, không, chuyện vặt thôi ạ,” Annabelle nói ngay. “Chỉ là một vài vết
xước. Và lỗi hoàn toàn ở con... con e là mình đã mang nhầm kiểu giày.” Cô
duỗi chân ra cho Kendall thấy đôi giày bệt mỏng manh, để lộ đến vài xăng
ti mét nơi mắt cá chân thanh mảnh.

Kendall bần thần tặc lưỡi. “Tiểu thư Peyton à, để dạo bộ xuyên khu rừng thì
cô cần một thứ chắc chắn hơn đôi giày bệt này.”

“Dĩ nhiên là ngài nói đúng,” Annabelle nhún vai và vẫn mỉm cười. “Tôi thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.