BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 114

Một cuộc tranh cãi vui vẻ nổ ra, các cô gái lần lượt đưa ra ý tưởng về điều
gì tốt nhất cho người kia, cuối cùng Lillian phải ra lệnh cho cả bọn dừng lại
vì họ đang cản trở cô tập trung. Cả nhóm chìm vào im lặng cho đến khi
Lillian và Evie cầu nguyện xong, rồi tất cả băng qua cánh đồng và khu
rừng. Chẳng mấy chốc họ đã đến cánh đồng rợp cỏ khô đáng yêu đầy nắng,
phía bên kia là bóng râm của cánh rừng sồi đang trải xuống. Không khí
thơm mát, hơi loãng và trong lành đến mức Annabelle phải thở dài sung
sướng. “Bầu không khí này thật không có chút tạp chất nào,” cô giả bộ than
phiền. “Không có cả mùi khói than hay bụi đường gì luôn. Quá loãng đối
với một người London. Thậm chí tôi còn không thể cảm nhận được chúng
trong phổi mình nữa.”

“Không loãng đến mức ấy đâu,” Lillian đáp. “Lúc nào trong gió cũng
thoảng eau de[7] cừu hết.”

“Thật sao?” Annabelle khụt khịt hít hửi. “Tôi không ngửi được gì hết.”

“Đó là vì cô không có mũi,” Lillian đáp.

“Cô nói sao cơ?” Annabelle cười khó hiểu.

“Ờ, cô có một loại mũi bình thường,” Lillian giải thích, “còn tôi thì có một
cái mũi. Tôi đặc biệt nhạy cảm với các mùi hương. Cứ đưa cho tôi một loại
nước hoa bất kỳ, tôi có thể phân tích thành phần của nó. Khá giống với việc
nghe một bản hợp âm và phân chia cung bậc vậy. Khi chưa rời New York,
thậm chí tôi còn giúp nhà máy của cha tôi phát triển công thức làm xà
phòng thơm cơ đấy.”

“Cô có thể chế ra một loại nước hoa không?” Annabelle hào hứng hỏi.

“Tôi khẳng định là tôi có thể chế ra một loại nước hoa tuyệt vời ấy chứ,”
Lillian tự tin đáp. “Tuy nhiên, bất kỳ ai trong ngành công nghiệp nước hoa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.