BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 136

Annabelle lắc đầu cười ngán ngẩm, nhưng trái tim cô bắt đầu đập nhức nhối
vì cái ý tưởng đó. Cô không thể thôi nhớ về nụ hôn bí mật ngày xưa trong
rạp hát, giây phút bốc đồng có sức kích thích hủy diệt đã khiến cô run rẩy
không nói nên lời.

“Cô chỉ cần thể hiện rõ ràng cho anh ta hiểu rằng nụ hôn đó là tất cả những
gì anh ta có thể mong đợi ở cô,” Lillian tiếp tục, “và chuyện đó chắc chắn
sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa.”

“Thứ lỗi cho tôi vì việc phỉ báng kế hoạch của cô... nhưng nó khó ngửi như
một con cá sáu giờ chiều vậy. Không đời nào có chuyện môi nào cũng như
nhau, nếu nó tình cờ dính trên mặt Simon Hunt! Và anh ta sẽ không bao giờ
thỏa mãn với mấy thứ lặt vặt như một nụ hôn, mà tôi thì không thể cho anh
ta cái gì hơn thế nữa.”

“Cô thật sự thấy Hunt đáng tởm vậy sao?” Lillian hỏi vu vơ. “Thật ra anh ta
đâu có tệ. Thậm chí tôi còn phải thừa nhận là anh ta đẹp trai.”

“Anh ta quá quắt đến mức tôi chưa bao giờ để tâm đến ngoại hình của anh
ta. Nhưng tôi thừa nhận là anh ta...” Annabelle rơi vào sự im lặng bối rối,
cân nhắc vấn đề với thái độ thận trọng mới mẻ đáng lo ngại.

Khách quan mà nói - giả sử có tồn tại một trường hợp nào đó mà người ta
có thể khách quan đối với Simon Hunt - anh thật sự đẹp trai. Từ “đẹp trai”
thường dùng cho một khuôn mặt với những đường nét thanh thoát, hài hòa,
cân đối. Nhưng Simon Hunt đã định nghĩa lại từ đó với những đường nét rõ
ràng, săn chắc, đôi mắt đen táo bạo, cánh mũi cao và thẳng chỉ có thể thuộc
về một người đàn ông, và cái miệng rộng lúc nào cũng thấp thoáng nét khôi
hài bất kính. Ngay cả chiều cao bất thường và cơ bắp vạm vỡ dường như
cũng phù hợp đến hoàn hảo với anh, như thể tạo hóa đã nhận ra không thể
để sinh vật này khoác lên mình những thứ tầm thường nửa vời vậy được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.