BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 137

Simon Hunt làm Annabelle cảm thấy không thoải mái ngay từ giây phút
đầu tiên họ gặp nhau. Mặc dù chưa từng nhìn thấy anh trong bộ dạng nào
khác ngoài những khi anh ăn mặc chỉn chu và tuyệt đối tự chủ nhưng cô
luôn cảm thấy Hunt như một con thú chưa hoàn toàn chịu thuần hóa. Bản
năng sâu kín nhất của cô cảnh báo rằng bên dưới vẻ ngoài ưa giễu cợt của
anh là một gã đàn ông với thứ đam mê nguyên thủy, thậm chí có lẽ cả sự tàn
bạo. Anh không phải loại người dễ bị khống chế.

Annabelle cố tưởng tượng khuôn mặt đen sẫm của Simon Hunt kề sát mặt
cô, đôi môi nóng rực của anh, cánh tay anh vòng qua người cô... giống như
lần trước, ngoại trừ chuyện lần này cô tình nguyện tham gia. Hunt cũng chỉ
là một gã đàn ông mà thôi, cô căng thẳng tự nhủ. Và một nụ hôn thì chỉ là
chuyện gió thoảng mây trôi. Nhưng trong thời khắc mà nó xảy ra, cô sẽ bị
cuốn vào sự thân mật với anh. Rồi từ đó về sau, mỗi khi họ gặp nhau,
Simon Hunt sẽ âm thầm hả hê. Thế thì khó mà chịu đựng nổi.

Cô day day trán vì bất giác thấy nhói đau như thể bị cây gậy đập bóng đụng
phải khi nãy. “Ta không thể phớt lờ mọi chuyện và hy vọng anh ta sẽ tốt
bụng mà tự im miệng lại hay sao?”

“Ồ, có chứ,” Lillian nói mỉa. “Nhắc đến ông Hunt là người ta nghĩ ngay đến
cụm từ ‘tốt bụng’ mà. Hết cách rồi, chỉ còn nước bắt tréo ngón tay mà chờ
thôi... nếu dây thần kinh của cô có thể chịu nổi tình trạng lửng lơ đó.”

Xoa xoa thái dương, Annabelle khổ sở kêu lên. “Thôi được rồi. Tối nay tôi
sẽ tiếp cận anh ta. Tôi sẽ...” Cô ngập ngừng một lúc lâu. “Tôi sẽ hôn anh ta,
nếu cần. Nhưng tôi sẽ xem như đây là khoản chi phí cho mấy bộ váy các cô
đã cho tôi!”

Một nụ cười thỏa mãn hiện ra trên mặt Lillian, “Tôi chắc chắn cô có thể đạt
được một thỏa thuận nào đó với Hunt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.