BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 32

Quay cuồng vì cuộc chạm trán, Annabelle nheo mắt ngó anh ta chăm chăm.

Ba cô gái không ai mời nhảy kia cũng thở phào nhẹ nhõm vì anh ta đã đi
khỏi.

Lillian Bowman là người đầu tiên lên tiếng. “Có vẻ như từ ‘không’ không
gây cho anh ta ấn tượng gì cả?”

“Câu cuối cùng anh ta nói là gì vậy Annabelle?” Daisy tò mò hỏi. “Cái câu
làm cho mặt cô đỏ bừng ấy.”

Annabelle nhìn đăm đăm xuống mảnh bìa bạc của thẻ khiêu vũ, ngón cái
miết đi miết lại cái vết bẩn nhỏ xíu ở góc. “Hunt ám chỉ rằng một ngày nào
đó tình cảnh của tôi sẽ trở nên tuyệt vọng đến mức tôi phải cân nhắc đến
việc trở thành nhân tình của anh ta.”

Nếu không phải đang quá lo lắng thì nhất định Annabelle đã bật cười trước
ba khuôn mặt ngạc nhiên tột độ trông như cú của họ. Nhưng thay vì la lên
phẫn nộ, hoặc tế nhị bỏ qua chủ đề này, Lillian lại hỏi một câu mà
Annabelle không ngờ đến. “Anh ta nói có đúng không?”

“Anh ta nói đúng về tình cảnh bi đát của tôi,” Annabelle thừa nhận, “nhưng
sẽ không có chuyện tôi trở thành nhân tình của anh ta, hay của một ai đó.
Tôi sẽ kết hôn với một nông dân trồng củ cải đường trước khi kịp tha hóa
đến mức đó.”

Dường như Lillian đã nhận ra vẻ cương quyết gay gắt trong giọng
Annabelle và mỉm cười với cô. “Tôi thích cô,” Lillian thông báo rồi ngả
người ra lưng ghế, bắt tréo hai chân vẻ lơ đãng không thích hợp với một
quý cô tham dự mùa vũ hội đầu tiên.

“Tôi cũng thích cô nữa,” Annabelle tự nhiên đáp lại, bị thôi thúc phải cư xử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.