BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 119

Ngô Thi Hủy nhiều chuyện cướp lời: "Thiếu quần thiếu áo, đương nhiên

sắc mặt không tốt chứ còn gì nữa." Thượng Quân Trừng nghe vậy tuy rằng
rất bực nhưng phải cố nhịn không tranh cãi với cô ta.

Lúc này, Diệp Phi Vũ đã cầm chứng minh nhân dân của Từ Nam Phương

đi làm thủ tục bay, chỉ còn lại mình cô đứng đây. Cô nói với vẻ khép nép:
"Trong này bí bách quá, tôi ra ngoài kia đứng một lát!"

Từ Nam Phương vừa quay đầu liền đụng vào tấm cửa kính lớn, nhưng cô

vẫn cố xông lên, lần này cả người đập vào cửa kính, bị bật ngược trở lại.
Cô xoa xoa đầu, nghe thấy Ngô Thi Hủy đứng phía sau cười nghiêng ngả,
cô không dám tiếp tục xoa đầu nữa, giả vờ ngó nghiêng tìm lối ra.

Trong lúc Từ Nam Phương còn đang ngơ ngác, Thượng Quân Trừng đã

mỉm cười đi tới bên cạnh, một tay kéo cô lại, nói: "Thôi được rồi, cô cứ
ngoan ngoãn ngồi ở đây, một lúc nữa cùng lên máy bay, đừng đi đi lại lại ở
đây."

Trong lúc Thượng Quân Trừng nói, Từ Nam Phương đã mau chóng rút

tay ra, nhưng dù cô có dè chừng đến đâu cũng vẫn chọc giận Ngô Thi Hủy.
Cô ta lạnh lùng nói với Thượng Quân Trừng: "Haizzz... Sao lúc này lại
không mệt nữa thế? Chạy từ chỗ này tới chỗ kia nhanh như tên lửa?"

Thượng Quân Trừng đảo mắt nhìn mấy người trợ lý khác nhưng họ đều

giả bộ không nghe thấy, không liên quan tới mình, phận ai người ấy lo,
thực ra thì đang dỏng tai lên hóng chuyện của Thượng Quân Trừng.

Thượng Quân Trừng buộc phải nhường nhịn Ngô Thị Huỷ theo lời

khuyên bảo hết nhẽ của Jim, nhưng cô ta lại được voi đòi tiên. Thượng
Quân Trừng lớn tiếng nói: "Thôi đi, cô đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa
được không hả? Cô không thấy người ta cần chăm sóc hả? Cô tưởng ai
cũng giống mình hả? Chỉ biết..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.