BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 172

"Quân Trừng à, chú em đừng có chê hai người đẹp này của tôi. Họ đều là

thạc sỹ của trường đại học có tiếng đấy, hơn nữa còn là xử nữ[2]." Ông Lư
vẫn cười ha ha hùng hồn nói không hề giữ kẽ. Thấy Thượng Quân Trừng
nhăn nhó mặt mày, ông ta cười nhạo: "Trước mắt tôi không cần phải dùng
bộ mặt để đối phó với đám phóng viên kia. Chúng ta cứ vô tư đi."

[2] Cô gái còn trinh trắng.

Nói xong, ông ta dang tay ôm lấy Từ Nam Phương. Từ Nam Phương hét

lên một tiếng, sờ soạng con dao đặt trên bàn, ánh mắt ngập nước nhìn
Thượng Quân Trừng. Tuy rằng điềm tĩnh nhưng cô vẫn không biết phải làm
thế nào.

Thượng Quân Trừng mặc kệ sự cảnh cáo của Jim, đứng bật dậy, kéo Từ

Nam Phương ra sau mình, gật đầu coi như lễ phép với tên họ Lư kia: "Thật
ngại quá giám đốc Lư, chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước." Giọng nói
của anh tràn đầy bất bình và phẫn nộ.

Thấy Thượng Quân Trừng liều lĩnh đắc tội với ông Lư, Jim vội vàng xoa

dịu: "Đúng thế, chúng tôi còn bận việc, giám đốc Lư cứ tiếp tục ăn, em gái
Danny hiếm hoi lắm mới tới Đại Lục, chúng tôi còn nhiều việc..."

Thượng Quân Trừng kéo tay Từ Nam Phương đang định đi ra cửa thì lại

bị hai tên vệ sĩ của ông Lư chặn lại. Ông ta ưỡn cái bụng đầy mỡ đứng dậy:
"Em gái? Lừa ai chứ? Các người khinh thường dân Đại Lục phải không?"

Ông ta nhe răng cười: "Tôi nói một câu khó nghe, mấy ngôi sao như các

cậu chẳng qua chỉ là cái dạng bán sắc. Hừ, cho đám ngoại quốc kia chơi
được, chẳng lẽ phục vụ chúng tôi thì không?" Đám thịt trên mặt ông ta run
lên, "Tôi khách sáo với cậu như thế là còn nể nang cậu, đừng có mà rượu
mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ở cái đất Đại Lục này không có
ai là lão Lư đây không xử được đâu!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.