BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 174

những người như bọn tao tâng bốc, bợ đỡ sao? Ai không biết hát chứ? Ra
đường vơ một nắm được cả tá người hát hay hơn lũ ngôi sao chúng mày. Ở
cái đất Đại Lục này, chỉ cần tao muốn nâng đỡ ai thì người đó cho dù hát
không ra cái gì cũng sẽ được bốc lên tận trời xanh."

Thượng Quân Trừng khinh bỉ nhìn ông ta: "Chính là vì những người như

ông mà giới giải trí bị đảo lộn hết cả! Đừng có ở đây sỉ nhục nghệ thuật."

"Nghệ thuật? Ha ha! Buồn cười chết mất thôi." Ông Lư ôm bụng cười.

Sự kiên định với nghệ thuật của Thượng Quân Trừng khiến kẻ khác cảm
thấy nực cười.

Từ Nam Phương nhìn nụ cười méo mó của ông ta, có thể cảm nhận được

sự kích động xen lẫn phẫn nộ của Thượng Quân Trừng. Cô chợt như nhìn
thấu chân tướng cái giới giải trí này, quyền lực và tiền tài ở bất cứ đâu cũng
đều có tiếng nói.

So với việc Thượng Quân Trừng dành trọn tình cảm cho nghệ thuật, Từ

Nam Phương lựa chọn tin những điều ông Lư kia nói, miễn là có tiền,
chẳng có con đường nào mà không thể nới thông. Chỉ duy nhất mình
Thượng Quân Trừng còn sống trong mộng. Thế giới của anh đơn thuần đến
đáng sợ, trong đó chỉ có âm nhạc và giấc mơ, không cần thỏa hiệp với bất
cứ ai.

Từ Nam Phương cười thầm. Một người đơn thuần đến vậy sao có thể tồn

tại được trong xã hội phức tạp này? Làm sao có thể toàn tâm toàn ý làm
nghệ thuật? Vụ rắc rối với tên họ Lư ngày hôm nay chỉ là một điều ngoài ý
muốn, nhưng với tính khí không chịu khuất phục của Thượng Quân Trừng,
không biết bình thường đã đắc tội với bao nhiêu người, chẳng lẽ một mình
anh có thể giải quyết ổn thỏa? Dù anh có tài hoa thế nào đi chăng nữa thì
vẫn chỉ là một ca sĩ, mấy người có quyền có thế kia muốn chèn ép anh là
chuyện quá đơn giản.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.