BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 192

Từ Nam Phương không muốn tiếp tục gạt Thượng Quân Trừng nữa:

"Máu là giả, chất đỏ này là nước ở trong tảng đá chảy ra. Tôi giả vờ thôi."

Thượng Quân Trừng ngây người nhìn cô, ánh mắt từ lo lắng chuyển sang

kinh ngạc, khó tin. Mãi tới khi anh rút lại cái nhìn đó, Từ Nam Phương
chợt mơ hồ cảm nhận được điều bất thường.

Xe dừng lại, tài xế có lẽ không nhận ra Thượng Quân Trừng, ông ta chỉ

nhắc nhở: "Tới bệnh viện rồi." Nhưng Thượng Quân Trừng không có ý
định xuống xe, anh nói với tài xế: "Đến khu Dốc Viên Bô."

"Đi đâu? Anh không vào khám vết thương của anh sao?" Từ Nam

Phương dò hỏi, cô không làm sao, nhưng thương tích của anh không phải là
nhẹ.

Thượng Quân Trừng quay đầu lại mỉm cười với cô, nụ cười rất đẹp

nhưng khiến cô cảm thấy có phần khiên cưỡng.

"Về nhà, tôi không sao!"

Nói tới đây, hàng lông mi khẽ giật, anh liền quay đầu đi chỗ khác.

***

Thượng Quân Trừng đưa cô về căn hộ ở biệt thự Dốc Viên Bô. Lúc

xuống xe, anh ôm lấy vai cô đi lên nhà, trọng lượng nửa người của anh đều
dồn lên người cô. Từ Nam Phương muốn thoát ra nhưng lại sợ anh quá yếu
không đi nổi nên không dám buông tay.

"Hay là cứ đến bệnh viện đi."

Thượng Quân Trừng nheo mắt, hàng mi dài che khuất đôi mắt sáng mê

hồn; ngay cả khi anh đang ở trong bộ dạng tiều tụy thì đôi mắt đó vẫn rất
hút hồn: "Không cần, chúng ta về nhà."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.