BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 194

Thượng Quân Trừng có vẻ như đã đoán được Từ Nam Phương sẽ

ngượng ngùng, anh cười cười, ngồi xuống cạnh cô, không nói gì đã giằng
lấy tăm bông giúp cô lau vết thương.

Từ Nam Phương cảm thấy mặt mình nóng ran, ngoái đầu nhìn Thượng

Quân Trừng. Máu trên mặt anh đã được rửa sạch nhưng khóe mắt và khóe
miệng vẫn còn bầm tím. Cô rút tay ra: "Để tôi xem vết thương giúp anh?
Trên người có bị bọn họ đá bị thương không?"

Thượng Quân Trừng đột nhiên tóm lấy tay cô, vừa cởi nút buộc dây lưng

ra, vừa đặt tay cô vào trong lớp áo choàng. Từ Nam Phương lập tức rụt tay
lại, kinh ngạc nhìn Thượng Quân Trừng, ánh mắt có phần hoảng sợ: "Anh
làm cái gì thế?"

Thượng Quân Trừng chỉ cười, nụ cười khiến Từ Nam Phương dựng tóc

gáy. Anh bỗng dưng dịu dàng nói: "Thế này đi, em đi tắm đi, rồi ra xem vết
thương cho anh, anh cũng xem vết thương cho em."

Những lời này của Thượng Quân Trừng lọt vào tai Từ Nam Phương,

nghe thế nào cũng thấy không hợp lý: "Anh... Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Cô ôm lấy cánh tay mình, cơ thể nghiêng về phía sau.

Thế nhưng, Thượng Quân Trừng lại càng ghé sát vào người cô, mùi sữa

tắm trên người anh phảng phất như thuốc độc. Anh nâng cằm cô: "Ngoan,
đi tắm đi. Anh ở trên giường đợi em."

Từ Nam Phương đứng bật dậy, lùi lại hai bước, rốt cuộc đã hiểu rõ ý tứ

của Thượng Quân Trừng, cô lạnh lùng nói: "Anh đi ra ngoài!"

Nhưng Thượng Quân Trừng không có ý định đi ra: "Sao thế? Mắc cỡ à?

Mắc cỡ thật, hay là giả vờ?" Ánh mắt anh lóe ra tia lạnh băng, khiến toàn
thân cô run lên, hoá ra cặp mắt sáng như sao này còn lạnh lẽo hơn cả băng
lạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.