BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 195

Từ Nam Phương chỉ lạnh lùng nhìn Thượng Quân Trừng, không đáp.

Thượng Quân Trừng hờ hững cười: "Thôi nào, giờ em không cần diễn

kịch nữa, chúng ta trực tiếp vào nội dung chính được không? Em đi tắm
trước đi, tắm xong chúng ta lên giường, em muốn vui vẻ thế nào? Muốn
làm mấy lần?" Anh dựa vào người Từ Nam Phương, miệng kề sát vào đôi
môi đỏ thắm của cô. Từ Nam Phương lập tức tát Thượng Quân Trừng một
cái: "Trơ trẽn! Bỉ ổi."

Cái tát này không hề nhẹ, vết thương chưa lành trên mặt Thượng Quân

Trừng lại rỉ máu. Cơn giận nổi lên trong đôi mắt anh: "Trơ trẽn, bỉ ổi? Hay
lắm! Tôi trơ trẽn bỉ ổi đấy, sao nào! Dù sao trong cái giới giải trí này cũng
chẳng có người tốt. Tôi trơ trẽn bỉ ổi mới xứng đôi với một kẻ lừa đảo như
cô, không phải ư? Cô một mực bám theo tôi chẳng phải chỉ vì ngày hôm
nay sao? Nào, để tôi thỏa mãn cô!"

Từ Nam Phương đã tức giận đến toàn thân run rẩy, môi bặm chặt, nhấc

chân đá Thượng Quân Trừng một cước khi anh đang định tiến lên trước
mặt cô, khiến anh lảo đảo ngã xuống đất.

"Đúng! Tôi có chuyện giấu giếm anh, nhưng anh không cần phải dùng

tới cách này để nhục mạ tôi."

"Nhục mạ?" Thượng Quân Trừng đứng đậy, áo choàng đã bị tuột ra để lộ

nửa thân trên, "Sao đến lúc này rồi còn giả vờ làm liệt nữ? Mau dẹp hết
mấy màn kịch giả dối của cô đi, tôi vừa nghĩ tới đã thấy buồn nôn."
Thượng Quân Trừng lững thững quay lại, ngã người lên giường, "Lẽ ra tôi
nên đoán ra từ lúc ở Sơn Tây mới đúng! Mất công tôi tốt bụng muốn tìm
cho cô một bệnh viện tâm thần. Cô rất bình thường, bình thường hơn bất kỳ
ai trên thế giới này! Hơn nữa diễn kịch còn tài hơn cả tôi..."

Từ Nam Phương không giải thích, cô nên sớm nghĩ tới, Thượng Quân

Trừng là một người suy nghĩ đơn giản, nhưng không phải kẻ ngốc. Trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.