BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 295

Không thể ngăn cản được Hạ Giáng Tư, Từ Nam Phương chỉ còn cách

che hai tay trước ngực, đề phòng cậu ta kéo luôn cả cúc áo mình xuống, cô
tỏ ra không mấy hợp tác.

Hạ Giáng Tư cười ha ha, thấy Từ Nam Phương che thân trên, cậu ta đột

nhiên tháo giày của cô ra. Hạ Giáng Tư cầm trên tay đôi giày của Từ Nam
Phương, nhìn cô với vẻ mặt đắc ý hệt như một thằng bé vừa thắng trong
một trận đánh lộn.

Từ Nam Phương cuống quýt: "Đưa giày cho tôi! Chẳng ai ưa cái trò này

của cậu cả!"

Nhưng cô càng sốt sắng thì lại càng quên mất rằng Hạ Giáng Tư là mẫu

người càng bị kích động càng mạnh tay. Cậu ra ôm đôi giày vào người,
cười nói: "Diễn kịch thì phải chuyên nghiệp chứ! Tốt nhất là cởi hết sạch
quần áo ra đi!"

Hạ Giáng Tư một khi đã kích động thì ăn nói cũng trở nên phóng đãng.

Thấy sắc mặt Từ Nam Phương lạnh băng, Hạ Giáng Tư đành thôi không
dám yêu cầu nữa: "Vậy chị ở đây đợi, tôi ra ngoài kia độc diễn." Nụ cười
trên mặt cậu ta rạng rỡ, giống như mình sắp sửa hoàn thành một kiệt tác.

Nói xong, cậu ta để mặc Từ Nam Phương ngồi trên giường, một mình

cầm theo đôi giày của cô ra gian ngoài. Bị lấy mất giày, Từ Nam Phương
không biết làm thế nào, xuống giường đi chân đất không được, mà cứ ngồi
ở đây cũng không xong.

Hạ Giáng Tư ném đôi giày vải của cô vào một góc nhà, rõ ràng đã chạy

ra bên ngoài rồi sau đó chạy ra cửa hét lớn: "Ối!" Tiếng thét của cậu ta
khiến Từ Nam Phương sợ run người, cô chăm chú nhìn bộ dạng phấn khích
của Hạ Giáng Tư, rõ ràng là đang chuẩn bị diễn kịch rồi.

Từ Nam Phương cảm thấy choáng váng. Thực lòng mà nói, Hạ Giáng Tư

làm vậy ít nhất cho đến lúc này không có hại cho Từ Nam Phương, thế nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.