BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 395

Đám nhân viên đứng ở lối rẽ chính giữa địa cung, mỗi người một ý,

nhưng điểm chung duy nhất là họ đều sợ hãi.

Diệp Phi Vũ chọn một lối rẽ, đi thẳng về phía trước, hành lang trống trơn

chỉ vang lên tiếng bước chân của anh. May mà dọc đường còn có ánh đèn
chiếu sáng, nếu không, người thường đi vào nơi này đều sẽ nơm nớp lo sợ,
huống chi một người mắc chứng sợ bóng tối như anh.

Lối rẽ của Diệp Phi Vũ và Thượng Quân Trừng đều đi dẫn tới điện thờ

phụ, hai bên hành lang là những bức tranh lớn do các họa sĩ cung đình vẽ,
miêu tả công lao của Hoàng đế Vạn Lịch. Điểm cuối của hành lang dài
chính là điện thờ phụ trái và điện thờ phụ phải.

Thông thường, ở điện thờ phụ sẽ bày những vật dụng được tuẫn táng. Ví

dụ như điện thờ phụ mà Thượng Quân Trừng phát hiện ra lúc này chính là
ba hàng cẩm thạch dài, bày hai mươi mốt chiếc rương, bên trong rương là
những đồ dùng bằng vàng, bạc, để Hoàng đế Vạn Lịch hưởng thụ khi
xuống cõi âm. Tuy nhiên, toàn bộ những món đồ đó đã được đưa đi trưng
bày tại nơi khác, chỉ còn lại hai mươi mốt chiếc rương gỗ lim mô phỏng.

Thế nhưng, bên điện thờ mà Diệp Phi Vũ đi tới lại là một khoảng không

trống trải, không có bất cứ thứ gì ngoài một chiếc giường đá để đặt quan
tài.

Diệp Phi Vũ nhìn quanh một vòng, gian phòng này rất lớn, sự trống rỗng

khiến người ta cảm thấy kỳ lạ. Trên thềm đá có một tấm biển dựng đứng,
trên đó là những dòng chữ bằng cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh để giới thiệu.

Diệp Phi Vũ chần chừ một lúc. Nếu ở đây không có Từ Nam Phương thì

anh phải quay ra đi chỗ khác tìm.

Nhưng đúng lúc anh quay đầu định đi thì có âm thanh khe khẽ chợt vang

lên phá vỡ không gian im lặng. Diệp Phi Vũ quay đầu lại, trông thấy Từ
Nam Phương với mái tóc rối mù, lẳng lặng đứng sau mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.